Đại dương xanh thẫm - Chương 27: Bày Tỏ
Ba tháng trôi qua kể từ khi Tùng Quân rời đi, Đình Bách đã tìm được mặt bằng mở chi nhánh nhà hàng tại Sài Gòn. Sau nhiều năm, nhà hàng của Đình Bách đã trở thành nhà hàng nổi tiếng ở vùng biển nơi anh sinh ra và lớn lên. Hiện tại, khi mở ra chi nhánh mới, nhà hàng càng thu hút nhiều thực khách hơn.
Mỗi khi rảnh rỗi, Sa thường tới nhà hàng của Đình Bách chơi nhạc. Những vị khách có niềm đam mê với âm nhạc cổ điển nhìn một lần là nhận ra cậu. Lâu lâu lại có một số người đến xin chữ ký hoặc chụp ảnh cùng. Sa vốn ngại giao tiếp với người lạ, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng nhà hàng, nên cậu cũng vui vẻ đồng ý.
Phút chốc mùa mưa lại đến. Năm nay mưa nhiều, trời Sài Gòn như một cô gái tuổi mới lớn ẩm ẩm ương ương, nắng mưa thất thường. Giờ đây, mưa còn kéo theo cái lạnh tê tái, tê tái da thịt, tê tái lòng người.
Bài “Song for a stormy night” lại được cất lên, làm cho những người đang yêu nhau cảm thấy được sự chở che, ấm áp. Còn với những người có trái tim tan vỡ, nó giống như hàng vạn mũi kim đâm vào vết thương, âm thầm rỉ máu, tí tách từng giọt, đau nhói.
Khi bài nhạc kết thúc, bỗng dưng có tiếng vỗ tay từ bàn bên dưới truyền lên khiến Sa chú ý nhìn xuống. Một người quen vừa mới biết nhau không lâu, nay bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Sa cúi chào thực khách, rồi đi xuống sân khấu, chân bước về phía người nọ, mỉm cười thật tươi:
“Bác sĩ Vĩ? Anh về nước rồi sao?”
Bác sĩ Vĩ nâng gọng kính sáng loá, vui vẻ đáp lời:
“Ừm, chuyến công tác đã kết thúc. Tôi vừa về hôm qua.”
Sa lại hỏi:
“Sao anh lại có mặt ở đây? Đừng nói là lại tình cờ nha?”
Bác sĩ Vĩ cười tươi rói:
“Nếu tôi nói đây lại là sự tình cờ, liệu cậu có tin không?”
Sa cũng cười đáp trả:
“Đời tôi đã quá nhiều sự tình cờ rồi, nên nếu có lần này, thì cũng chẳng lấy làm lạ.”
Bác sĩ Vĩ bị nụ cười của cậu làm choáng ngợp. Đã vài tháng trôi qua, hắn vẫn nhớ như in gương mặt này, cùng nụ cười như những tia nắng sau cơn mưa, dịu nhẹ, ấm áp. Hắn nhìn cậu, trong ánh mắt dạt dào tình ý:
“Quả thật, tôi không biết nên gọi duyên phận giữa tôi và cậu là gì nhỉ?”
Thấy bác sĩ Vĩ nhìn mình khác lạ, Sa có chút lúng túng, chuyển hướng ánh mắt. Cậu lãng tránh câu hỏi của hắn:
“Vậy sao anh lại có mặt tại đây?”
“Tôi nghe nói nhà hàng này nổi tiếng ăn ngon, lại còn có một nghệ sĩ vĩ cầm rất đẹp trai nên tò mò tới thử. Ai ngờ nghệ sĩ tài ba đó lại chính là cậu.”
Sa thấy bác sĩ Vĩ tâng bốc mình, ngượng đỏ mặt:
“Anh nói quá rồi.”
Bác sĩ Vĩ nhìn chăm chú vào gương mặt ửng hồng của cậu, cười nói:
“Tôi không nói quá đâu, cậu nhìn đi, hơn mười giờ đêm rồi, mà khách còn đông vậy, chẳng phải đều mong chờ được nhìn thấy cậu biểu diễn hay sao?”
Sa nhìn quanh nhà hàng, quả thật khách có đông hơn thường ngày một chút. Nhưng từ lúc cậu xuống sân khấu, mọi người cũng dần đứng dậy ra về. Thấy không còn việc gì ở đây nữa, cậu nói:
“Cũng trễ rồi, tôi về đây, hẹn gặp lại anh sau.”
Sa vừa nhấc chân đi, bác sĩ Vĩ vội đưa tay chắn trước mặt cậu, nói:
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Sa từ chối:
“Không cần, nhà tôi gần đây thôi. Đi bộ mười lăm phút là tới.”
Bác sĩ Vĩ vẫn không bỏ cuộc:
“Vậy thì cùng đi bộ về, được không?”
Thấy bác sĩ Vĩ nhiệt tình như vậy, khước từ lần nữa cũng kỳ, Sa đành để hắn đưa về.
Vừa hay, lúc này mưa đã dứt hẳn. Dù vậy, cái lạnh của màn đêm cũng làm cho người ta phải rùng mình. Bác sĩ Vĩ đi kế bên, thấy Sa chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng, cơ thể khẽ rung lên, bèn cởi lấy áo khoác, choàng lên vai cậu. Sa thóang ngạc nhiên rồi khéo léo từ chối:
“Tôi không lạnh.”
“Cậu vừa run đấy thôi.”
Bác sĩ Vĩ nhìn Sa, tay giữ chặt chiếc áo khoác, không cho cậu có cơ hội trả lại. Nhưng hành động này giữa hai người đàn ông quả thật quá bất thường, cậu nói:
“Bác sĩ Vĩ, nếu anh làm chuyện này với một cô gái xinh đẹp, thì chắc chắn cô ấy sẽ cảm động và nhớ anh cả đời.”
Bác sĩ Vĩ đâu dễ buông tha, hắn không xem đây là lời từ chối khéo, mà ngược lại đang cất giấu nhiều ẩn ý. Cuối cùng, hắn mạnh dạn nói:
“Tôi không cần cô gái nào nhớ tôi cả đời, chỉ cần em nhớ tới tôi nửa đời còn lại là đủ rồi.”
Ánh mắt hắn tỏ rõ tình ý dào dạt, nhìn thẳng vào cậu, không thèm giấu diếm nữa. Sa ngẩn ra trước lời tỏ tình lộ liễu của hắn, tự hỏi rốt cục mình đã phạm phải sai lầm gì mà càng từ chối khéo, người ta lại càng lấn tới. Nếu biết trước như vậy, thà cậu để yên không nói tiếng nào có lẽ sẽ tốt hơn.
“Bác sĩ Vĩ, anh đang nói gì vậy? Tôi…”
Bác sĩ Vĩ đưa tay che miệng cậu, dịu dàng thỏ thẻ:
“Em đừng vội hiểu, cũng đừng vội trả lời. Hãy từ từ suy nghĩ và cho tôi cơ hội, được chứ?”
Sa không cần hiểu, cũng không cần phải suy nghĩ. Cả đời này cậu chỉ yêu mỗi mình Tùng Quân, dù cho Tùng Quân ấy bây giờ đã hoàn toàn khác lạ, cậu cũng không để ai bước chân vào trái tim của mình được nữa. Cậu chưa từng ngờ tới sẽ có một bác sĩ Vĩ xuất hiện và muốn hồi sinh trái tim cậu. Nhưng đã quá muộn màng. Từ ngày ấy, trái tim vốn bị tổn thương đã bị chôn vùi xuống lòng đất tối tăm kia cùng với người cậu yêu rồi.
Từ lúc đó không ai với ai một câu nào. Vừa tới trước chung cư, Sa chợt bắt gặp một người quen mặt. Ngay khi nhìn thấy Sa, anh vội vàng đứng dậy, không nói không rằng nhào tới ôm chầm lấy cậu trước sự ngạc nhiên tột độ của bác sĩ Vĩ.
Tùng Quân của cậu đang ở sát bên cạnh. Sa cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy. Hiện tại anh không còn là một Tùng Quân lạnh lùng, cay nghiệt, mà muôn phần yếu ớt gục đầu tựa vào bờ vai của cậu. Cả người anh ướt đẫm nước mưa, hình như đã ngồi đây chờ cậu lâu lắm rồi. Sa vụng về ôm lấy anh, khẽ gọi:
“Anh Quân?”
Tùng Quân từ từ ngẩng mặt lên, nhìn cậu thanh niên trước mắt, giọng nói run run:
“Tôi hiện đang đi lạc. Có người nói cậu có thể dẫn lối cho tôi tìm đường trở về.”
Bác sĩ Vĩ vẫn chưa hết ngạc nhiên vì chuyện vừa xảy ra. Mới cách đây mấy phút hắn còn đang nếm trải dư vị hạnh phúc, mang trong lòng niềm hy vọng về tình cảm của Sa, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Tùng Quân khiến hắn đang lơ lửng trên mây bỗng dưng bị gió thổi bay xuống mặt đất, té đau điếng. Lần trước Sa nói cậu và người này chỉ là từng quen biết, nhưng ánh mắt cậu nhìn anh không hề giống như quan hệ thông thường.
Một nỗi khó chịu trào dâng, bác sĩ Vĩ lao tới, kéo mạnh Sa vào trong lòng mình trước sự ngỡ ngàng của cả hai. Tùng Quân bị giằng lấy Sa, bất ngờ xen lẫn giận dữ quát:
“Anh là ai?”
Bác sĩ Vĩ không ngại ngần trả lời:
“Tôi là người yêu của cậu ấy!”
Trước lời bịa đặt trắng trợn của bác sĩ Vĩ, Sa dường như không tin vào tai mình. Khó khăn lắm cậu mới có khoảnh khắc được Tùng Quân ôm lấy dịu dàng, vậy mà bác sĩ Vĩ lại phá hỏng tất cả.
Tùng Quân càng thất vọng hơn. Lúc nà,y anh mới phát hiện chiếc áo khoác trên vai cậu cùng một loại với bộ đồ đắt tiền ở trên người của bác sĩ Vĩ. Nửa đêm nửa hôm, hai người đàn ông đưa nhau về nhà, lại còn cởi áo khoác trao cho nhau, sợ người kia bị lạnh. Mối quan hệ rõ ràng như vậy rồi, anh còn hy vọng Sa có thể cho anh câu trả lời mà anh đang vướng mắc bấy lâu nay làm gì nữa? Tùng Quân lảo đảo lùi vài bước, tiếng cười chát chúa vang vọng trong đêm, lại phun ra những lời lẽ tàn khốc:
“Tôi nhận ra anh. Anh là vị bác sĩ hôm triển lãm, cũng là người đã từng ăn tối với cậu ta ở bên Ý.” Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn về phía Sa: “Cậu cũng hay thật, vắng người này là ngay lập tức tìm một người khác lấp chỗ trống. Vậy, dù tôi có thật là người yêu đã mất mười năm trước của cậu thì sao? Không có tôi, cậu đã có anh ta thay thế. Không có anh ta… không chừng cái người ngày trước tự xưng là anh trai của cậu, cậu cũng đã thử qua rồi!”
BỐP!
Một cái tát trời long đất lở giáng xuống mặt Tùng Quân. Anh bất ngờ lấy tay ôm mặt. Một lần nữa, anh lại bị ăn tát. Nhưng cái tát này dường như không có lực, nhẹ tênh như một cơn gió.
“Đủ rồi!”
Sa nắm chặt bàn tay vừa đánh người nọ, đường nét thanh tú trên gương mặt nhăn lại đầy đau đớn, tim co thắt như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu nghẹn ngào nói tiếp:
“Anh vui lắm sao? Sỉ nhục tôi làm anh vui vẻ như vậy sao? Anh ta là gì của tôi, thì có liên quan gì tới anh? Tôi ngủ với bao nhiêu người anh cũng không có quyền can thiệp! Tôi là người như vậy, thì anh tìm đến đây để làm gì? Mời anh đi cho! Sau này, dù có vô tình gặp nhau, cũng xem như không quen biết!”
Nói rồi, cậu lại quay sang bác sĩ Vĩ, tháo chiếc áo khoác trên người ra, đẩy mạnh về phía hắn:
“Cả anh nữa! Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi. Các người… CÚT MAU!”