Đại dương xanh thẫm - Chương 7: Quá khứ đau buồn
Một ngày mới lại bắt đầu. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, đánh thức Tùng Quân sau giấc ngủ dài. Lơ mơ không hiểu mình nằm trên giường từ lúc nào, đến khi định thần lại, anh đã thấy một đôi mắt xanh thẫm đang nhìn chăm chăm vào mình. Anh vội ngồi bật dậy, lúng túng như gà mắc tóc:
“À ừm… tối qua thức dậy nửa chừng, thấy cậu sốt cao… tôi đã… giúp cậu hạ sốt.”
Dứt lời, anh xấu hổ quay đi, tránh nhìn vào chiếc áo ngủ nửa kín nửa hở mà Sa đang mặc trên người. Thiệt tình, hôm qua mắt nhắm mắt mở thế nào lại cài lệch nút, báo hại giờ đây toàn thân rạo rực không thôi. Thái độ thấp thỏm lo âu của anh khiến Sa nghi hoặc nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ. Anh chột dạ khẽ nuốt nước miếng, sợ hành động xấu xa đêm qua của mình bị vạch trần. Rốt cục, cậu chỉ nói:
“Cảm ơn anh.”
Tùng Quân hú hồn ôm ngực. Thằng nhóc này hôm nay sao lại ngoan thế không biết. Mặc kệ là ngoan thật hay giả vờ, anh cũng không thể làm ngơ trước người bệnh, ngập ngừng một lát rồi hỏi:
“Cậu đói không? Tôi nấu ít cháo cho cậu nha.”
Sa khẽ gật đầu rồi ngồi dậy. Tùng Quân nghĩ mình điên rồi, ngay cả mái tóc rối cùng nét mặt ngơ ngơ mới ngủ dậy kia cũng khiến anh thấy quyến rũ lạ thường. Anh bối rối quay đi, như một thói quen, lấy tay gãi gãi sau gáy:
“Đợi một chút, có ngay!”
Thế là Tùng Quân bắt đầu lăn vào bếp, lấy nồi, cho vào một ít gạo, nấu món cháo thơm phức, món ăn duy nhất mà anh biết làm suốt hai mươi hai năm nay. Một lúc sau, anh bưng tô cháo nóng hổi đến chỗ Sa, lúng túng đưa cho cậu:
“Mau ăn cho lại sức. Có dở cũng đừng chê.”
Sa nhìn tô cháo trên tay anh, tính đón lấy, bỗng dưng khựng lại, nhăn mặt:
“Không ăn hành.”
Tùng Quân nhìn đống hành lá xanh rờn anh vừa cho vào tô:
“Ăn hành giải cảm.”
Lúc này, Sa bịt luôn mũi lại:
“Không ăn. Anh mang đi đi. Nghe mùi hành tôi càng muốn bệnh thêm.”
Anh tặc lưỡi cầm tô cháo đến bếp, đậy lại cẩn thận, rồi múc cho cậu một tô mới toanh.
“Giờ thì hết hành rồi, không ăn là tôi buồn đó.”
Sa nhìn anh, rồi nhìn tô cháo, không hiểu nghĩ gì mà trở nên trầm tư. Hôm nay là ngày Tùng Quân thấy mình nhẫn nại nhất quả đất. Anh lắc đầu chịu thua, múc một muỗng cháo đưa đến miệng cậu:
“Anh hai, muốn người hầu đút cháo cho ăn chứ gì? Mau há miệng ra, ngoan!”
Vừa dứt lời, anh liền nhận ngay một ánh mắt sắc lẹm. Sa giật lấy tô cháo từ trên tay anh, lẳng lặng ăn sạch trơn. Trong khi đó, Tùng Quân cũng chén sạch sẽ tô cháo có hành mà Sa chê lúc nãy.
Bữa sáng đã xong, Tùng Quân thay bộ đồng phục của nhà hàng, chuẩn bị đi làm. Vẫn chưa yên tâm về Sa, anh đến gần, tự nhiên như không sờ trán cậu rồi nói:
“Hết sốt rồi. Nhưng nếu còn mệt thì cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi. Tôi đi làm. Có chuyện gì gọi cho tôi.”
Nói rồi, anh dí vào tay cậu số điện thoại của mình, sau đó ra khỏi cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Tùng Quân ngước nhìn bầu trời quang đãng, trong lòng là một mối tơ vò. Sau cơn mưa, dường như mọi vật sáng sủa hẳn ra. Bụi bặm dồn nén lâu ngày bị cuốn trôi hết. Trời xanh hơn, biển trong hơn, không khí mát mẻ hơn. Nhìn thấy khung cảnh này, Tùng Quân lại nhớ tới màu xanh trong mắt Sa. Mấy hôm trước anh còn mong thấy đôi mắt xanh ấy rơi lệ. Nhưng tới giờ, anh thực sự hối hận rồi. Anh không muốn nhìn thấy nỗi buồn hằn sâu trong đôi mắt ấy. Anh muốn hiểu rõ hơn về cậu. Mà người duy nhất có thể cho anh câu trả lời chính là Đình Bách.
Khi Tùng Quân vừa đến nhà hàng, đã bị Đình Bách hỏi dồn dập về tình hình của Sa. Anh từ tốn kể lại cho Đình Bách mọi chuyện, chỉ trừ việc mình đã lén hôn Sa. Khi nghe xong, Đình Bách sa sầm nét mặt, ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu.
“Không ngờ sau bao năm nó vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó…”
Im lặng một lúc, không để anh thắc mắc thêm, Đình Bách bắt đầu kể:
“Sa… thực ra không phải em ruột của anh. Từ nhỏ nó đã lớn lên trong một thế giới cô độc. Ba Sa là người Ý, mẹ là người Việt. Mẹ Sa là một nghệ sỹ vỹ cầm rất tài năng. Hai người yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm quyết liệt. Thế là ba mẹ Sa bỏ trốn đến vùng biển này sinh sống. Vì tình yêu, mẹ Sa đã vứt bỏ hết đam mê, sự nghiệp để chạy theo người đàn ông đó. Sa chính là kết tinh từ tình yêu của họ. Thời gian đầu hai người sống với nhau rất hạnh phúc. Nhưng khi mẹ Sa mang thai thì ba Sa lại bỏ đi biền biệt. Mẹ Sa đã mang thai trong nỗi uất hận khôn cùng. Người yêu bỏ đi, sự nghiệp tiêu tan. Sa lớn lên mà không hề có tình yêu của mẹ. Bà bắt Sa tập violin. Thằng bé không chịu, bà lại bỏ đói. Sa không hề bị đánh đập. Nhưng với một đứa trẻ lớn lên bởi sự lạnh lùng, hắt hủi của người mẹ sinh ra mình, nhiêu đó cũng đủ khoét sâu trong lồng ngực nó một vết thương sâu hoắm.”
Dừng lại một chút, anh tiếp tục nói:
“Anh là hàng xóm của họ, đêm nào cũng nghe tiếng violin phát ra từ ngôi nhà bên cạnh. Sa bị ép tập violin đến độ kiệt sức mới thôi. Mẹ Sa vừa yêu vừa hận người đàn ông đó, Sa lại mang màu mắt của cha nên bà càng căm hận. Hầu như Sa không hề được phép bước ra khỏi ngôi nhà như ngục tù ấy. Nhiều khi mẹ Sa đi vắng, anh nghe tiếng Sa lặng lẽ khóc mà lòng đau thắt. Có lần anh ngỏ ý muốn gặp Sa nhưng đều bị từ chối thẳng thừng. Thế rồi… Bi kịch cũng xảy ra. Tám năm trước anh vẫn còn là người lái xe tải chở hàng. Chính anh… đã cán chết mẹ Sa…”
Nói tới đây, Đình Bách lại im lặng, nét mặt vừa ân hận vừa đau khổ. Nhìn thấy bờ vai to rộng đang run rẩy, Tùng Quân đặt tay lên vai Đình Bách an ủi. Sau khi bình tĩnh lại, Đình Bách lại kể:
“Không hiểu sao ngày hôm ấy, mẹ Sa lại muốn tìm lấy cái chết. Nhưng bà ta ích kỷ đến nỗi muốn dắt theo con mình. Trên đường đi ra vách đá gần nhà, bà kéo Sa cùng lao mình xuống biển, Sa đã vùng chạy thoát khỏi bà. Thằng bé chạy như bay, chỉ mong biến đi đến một nơi nào đó không có người đàn bà ấy. Và chuyện gì đến cũng đến, khi Sa băng qua đường, bà vẫn cố sức đuổi theo níu Sa lại. Cả hai giằng co dữ dội, Sa lỡ tay đẩy mẹ mình ra. Vừa lúc đó anh lái xe trờ tới… Anh bị đưa ra toà vì cán chết người. Nhưng sau đó được xử vô tội trước lời khai của Sa. Và rồi anh nhận nuôi Sa để bù đắp lỗi lầm mình đã gây ra. Thời gian đầu, Sa bị mắc chứng trầm cảm rất nặng. Nhưng càng ngày Sa càng mở lòng mình hơn với anh và có lúc đã biết cười. Anh xem Sa như em trai mình, và rất yêu thương nó. Mặc dù vẫn còn lạnh nhạt với mọi người xung quanh, nhưng so với mấy năm trước, nó đã tiến bộ hơn rất nhiều. Có điều, tính chiếm hữu của Sa vô cùng mạnh mẽ, cho tới tận bây giờ vẫn vậy. Nhưng anh không nghĩ được nó lại muốn làm hại bản thân bằng cách này… Có lẽ do anh không đủ tốt… Không chừng từ trong thâm tâm, Sa rất hận anh vì đã cán chết mẹ nó…”
Nói tới đây, giọng Đình Bách bỗng nghẹn ngào. Tùng Quân xua tay:
“Không đâu… anh chẳng có lỗi gì cả. Nếu như anh không vô tình cán chết mẹ Sa thì giờ này Sa có lẽ…”
“Không phải! Anh thực ra là một con ác quỷ. Nếu như lúc đó anh muốn bà ta sống thì vẫn còn rất nhiều cách. Anh có thể rẽ xe sang hướng khác hoặc thắng xe lại nếu muốn. Nhưng khi nghĩ đến những gì bà đã gây ra cho Sa, anh đã không làm thế. Anh không thể thắng nổi toà án của lương tâm!”
Tùng Quân im lặng lựa lời an ủi Đình Bách. Một người tốt thì không nên chịu dằn vặt mãi như vậy.
“Dù gì đi nữa, tất cả cũng chỉ vì muốn giúp Sa thôi mà, phải không? Vả lại nếu lúc đó anh ngoặc xe sang hướng khác thì không chừng người gặp nguy hiểm chính là anh thì sao?”
Khi anh dứt lời, Đình Bách khẽ mỉm cười. Nụ cười buồn vời vợi:
“Cảm ơn… Em đúng là một người tốt.”
Anh ấp úng:
“Em… thực ra em… không tốt như anh tưởng đâu.”
Nghĩ tới việc xấu xa mà mình đã làm, Tùng Quân thấy áy náy không thôi. Một cậu bé lớn lên trong sự lạnh nhạt của mẹ ruột, chứng kiến bà ấy chết trước mặt, vết thương lòng này quá tàn khốc, có khi sẽ đeo bám cậu suốt cả đời. Bỗng dưng, anh thấy những gì bản thân đã trải qua chẳng thấm tháp vào đâu so với cậu. Anh còn lý do gì mà than đời trách phận nữa cơ chứ?
“Mà này, em có muốn xem hình của mẹ Sa không?” Đình Bách bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
“Muốn ạ!” Anh reo lên như đứa trẻ, rồi tò mò: “Nhưng sao anh có ảnh của mẹ Sa?”
Đình Bách cười:
“Lúc nãy anh có nói bà ấy là một nghệ sỹ vỹ cầm rất nổi tiếng, em nhớ không? Ảnh của bà ấy được đăng đầy trên các tạp chí hồi đó.”
Phải rồi, mẹ Sa là nghệ sỹ vỹ cầm, chính vì thế mà Sa chơi violin rất giỏi. Tiếng violin ấy, gương mặt ấy, dường như anh đã gặp ở đâu rồi?
Năm phút sau, Đình Bách mang đến rất nhiều tạp chí cũ về nghệ sỹ vỹ cầm. Anh nhìn đống tạp chí trên tay Đình Bách, thốt lên đầy kinh ngạc:
“Sao nhiều thế ạ?”
“Anh vốn là fan bự của bà ấy mà!” Đình Bách cười: “Khi bà ấy chuyển tới làm hàng xóm của mình, anh mừng như bắt được vàng. Nhưng không ngờ…”
Nụ cười chợt tắt trên môi Đình Bách. Tùng Quân vội phá tan không khí ngột ngạt bằng cách chồm tới giật lấy đống tạp chí to đùng. Hôm nay anh được dịp đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhưng ngạc nhiên nhất chính là sự việc sắp diễn ra trước mắt. Chúng ta có thể mất hàng trăm, hàng vạn năm để khám phá hết những bí mật chôn dấu dưới đáy đại dương sâu thẳm. Nhưng nhân duyên của con người chính là điều thần kỳ nhất, huyền bí nhất, mà cho đến tận cùng của sự diệt vong cũng không tài nào nắm bắt nỗi. Khi bức ảnh đầu tiên được lật ra, Tùng Quân đã hiểu vì sao mình lại thấy Sa có những đường nét rất quen thuộc như thế. Có lẽ chính những điểm tương đồng đó là cầu nối gắn kết anh và cậu lại với nhau, một cách thật tình cờ…