Đại dương xanh thẫm - Chương 4: Âm thanh của biển
Tùng Quân ngoan ngoãn theo Sa vào phòng nghỉ. Không biết vì cớ gì mà anh lại nghe theo lời cậu như một cái máy, đã vậy còn hồi hộp đến mức tim đập chân run. Không khí im lặng khiến anh cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu, cuối cùng đành rút hết can đảm nói:
“À… ừm… chuyện hôm trước… tôi xin lỗi vì đã làm cậu rơi xuống biển…”
Sa im lặng nhìn anh chăm chăm. Anh lại nói tiếp:
“Nhưng…cậu tính nhảy xuống đó thiệt hả?”
“Thì sao?” Bỗng dưng Sa mỉm cười, một nụ cười lạnh như băng tuyết.
Chẳng hiểu sao nụ cười bất cần đó của cậu lại làm anh nổi nóng, liền xẵng giọng nói:
“Đồ điên! Nếu chết có thể giải quyết được vấn đề thì tôi cũng đã không đứng đây rồi!”
“Nhảy xuống đó không chết được đâu.” Sa vẫn giữ nụ cười khó ưa trên môi.
Nhưng lần này, Tùng Quân không tức giận, mà có một chút đau lòng. Sa lại nói:
“Tôi bơi rất cừ, không chết bằng cách đó được.”
Nói rồi, cậu tiến lại gần, mắt dán chặt vào Tùng Quân. Ánh mắt như có ma lực làm đầu anh choáng váng, hai chân nhũn ra đứng không vững. Màu xanh trong ánh mắt cậu càng lúc càng đậm hơn, tỷ lệ thuận với tiếng đập dồn dập của con tim anh.
“Vì không chết bằng cách đó được nên tôi mới định quay về. Chỉ tại anh làm tôi rơi xuống dưới đó, biết không hả?”
Trong tích tắc, đôi môi đỏ mọng đang mấp máy của cậu đã chiếm trọn tâm trí Tùng Quân. Anh chỉ biết phản đối bằng giọng nói yếu ớt:
“Rồi… rồi sao? Nếu sóng to, gió lớn thì vẫn có thể chết! Tôi thách cậu thử lần nữa đó!”
Sa không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh, mà hạ giọng nói:
“Anh không được nói chuyện này với bất cứ ai…”
Rồi cậu bất ngờ túm lấy cổ áo anh. Vẻ mặt bất cần biến mất. Trước mắt anh như xuất hiện hình ảnh của cậu thiếu niên với đôi mắt u sầu, xinh đẹp hôm nào. Vẻ đẹp hư ảo không thể diễn tả bằng lời, càng khó nắm bắt. Đầu óc như mụ mị cả lên, nhưng anh mau chóng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu, rồi hạ giọng:
“Xin lỗi vì đã làm cậu rơi xuống biển, cũng cảm ơn vì cậu đã cứu tôi. Nhưng tôi không thể giấu anh cậu chuyện này! Nếu không, cậu lại tìm cách tự tử nữa thì sao!”
“Đừng nói…” Giọng Sa yếu hơn hẳn, tay cậu buông cổ áo anh ra, cúi gằm mặt xuống, thở gấp: “Tôi xin anh đó!”
Tùng Quân lúng túng đỡ lấy Sa, lại cảm giác ấy, giống như có một làn sương mờ ảo vây lấy cậu, nếu anh không giữ thật chặt, Sa sẽ tan biến vĩnh viễn cùng với làn sương đó:
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao…” Sa đáp rồi lảo đảo ngồi xuống giường, trán lấm tấm mồ hôi, mặt trắng bệch, nhìn xuống chân, chậm rãi hít thở.
Tùng Quân bối rối trước đôi mắt rưng rưng của cậu, luống ca luống cuống không biết phải làm gì. Chỉ sợ nếu lỡ lời sẽ khiến đôi mắt ấy vỡ tan thành lệ. Dường như trong lòng Sa có rất nhiều tâm sự mà người ngoài như anh chắc chắn không có quyền được biết.
Bỗng nhiên, trong đầu Tùng Quân lại nảy lên một suy nghĩ thật xấu xa, mà mãi cho tới tận sau này anh cũng không dám nói cho ai biết, kể cả cậu. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt kia rơi lệ. Mặt biển phẳng lặng lúc dậy sóng, thật buồn, nhưng cũng thật đẹp biết bao…
Nghĩ là làm, Tùng Quân bắt đầu thực hiện ý đồ xấu xa đó, muốn chọc cho cậu khóc. Anh mạnh miệng nói:
“Tôi không thể đáp ứng cậu. Chiều nay tôi sẽ nói hết toàn bộ cho anh cậu biết. Sinh mạng là do cha mẹ ban cho, không biết quý trọng mà còn đòi sống đòi chết…”
Tùng Quân cứ thế chờ đợi một màn khóc lóc cầu xin anh giữ bí mật của cậu. Nhưng Sa chỉ nhìn anh bằng ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ. Ánh mắt nửa muốn van nài, nửa muốn giữ lại một chút tự trọng.
Tùng Quân chợt thấy ân hận, từng tuổi này mà còn đi ăn hiếp một cậu nhóc. Anh đúng là một đứa trẻ lớn xác, không hơn không kém! Không khí im lặng đến nghẹt thở, cuối cùng, anh đành lên tiếng:
“Cậu mới là người không được khoẻ, cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi. Tôi đi lấy cho cậu cốc nước.”
Khi anh chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài, Sa chợt lên tiếng:
“Anh sẽ giữ im lặng chứ?” Ánh mắt xanh thẫm, long lanh màu biển, mang một nỗi sầu vô biên nhìn anh thành khẩn.
Tùng Quân tiếp tục tự mắng mình khốn nạn, sao lại muốn thấy đôi mắt đẹp kia nhòe lệ cơ chứ? So với khóc, thì cười chẳng phải sẽ đẹp hơn rất nhiều sao? Thế là anh làm ra vẻ mặt nghiêm túc, đáp:
“Được rồi. Tôi sẽ giữ bí mật.”
Khi Tùng Quân bước ra khỏi phòng, Đình Bách nhìn anh ngạc nhiên và hỏi:
“Ủa, sao em lại ra đây?”
Anh nói dối:
“Em… đã hết chóng mặt rồi nên muốn tiếp tục làm việc. Nhưng còn… em của anh…”
“Sa à? Nó làm sao?”
“Dạ… không…”
Suốt ngày hôm đó, trong đầu Tùng Quân lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của Sa. Gương mặt cậu hiện lên với nhiều biểu cảm khác nhau khiến anh không thể nào phân biệt được đâu mới là tính cách thật của cậu.
Chẳng hiểu vì sao Sa lại gây cho anh ấn tượng mạnh như thế. Một điều chưa từng xảy ra trong suốt hai mươi hai năm qua kể từ khi anh ra đời. Không một ai có thể xâm nhập vào thế giới của anh. Vậy mà, giờ đây, chẳng cần chìa khoá, Sa vẫn bước vào cánh cửa lòng bấy lâu khép kín của anh một cách dễ dàng. Anh nhận ra, trong vô thức anh đã mở toang cánh cổng ấy chào đón cậu từ lúc nào rồi.
Nhưng còn Sa? Ẩn sâu trong đôi mắt xanh thấm đẫm nỗi buồn ấy chứa đựng những gì? Anh tò mò, khao khát khám phá bí mật bên trong đó. Cho dù là bí mật nhỏ nhất hay tàn khốc nhất. Anh muốn đi tìm chiếc chìa khoá để mở cánh cổng bước chân vào thế giới của cậu, bất chấp nơi đó chỉ toàn cạm bẫy, hiểm họa.
—
Hôm nay cũng như mọi ngày, Tùng Quân lại nằm dài trên bãi cát, chờ mặt trời rơi chậm chạp xuống biển, lại suy nghĩ, lại thở dài, lại chán chường. Mới đây thôi anh vẫn còn lạc quan lắm, vậy mà tự nhiên bỗng xìu lại chỉ vì cái buổi chiều tĩnh lặng đến nao lòng này.
Bỗng dưng anh cảm thấy cực ghét hoàng hôn. Hoàng hôn đỏ như máu. Tưởng như đất trời được nhuộm bằng máu tươi. Cảnh vật yên bình như vậy chẳng hiểu sao trước mắt anh lại mang một màu chết chóc buồn thương đến lạ.
Tùng Quân không dám nhìn nữa, thở dài đứng dậy, lủi thủi quay về, vừa đi vừa tự hỏi có nên tìm thêm việc làm để giết chết khoảng thời gian rảnh rỗi hiện tại hay không.
Chợt một âm thanh quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Âm thanh gắn liền với anh mười bảy năm trời kể từ khi anh biết đến nó. Âm thanh mà anh những tưởng rằng mình sắp sửa lãng quên.
Tiếng vĩ cầm!
Giờ đây chẳng có chuyện gì làm anh bận tâm hơn thứ âm thanh da diết phát ra đằng sau vách đá kia. Anh bước thật nhanh về phía phát ra tiếng nhạc. Thỉnh thoảng có vài cơn gió tạt qua nuốt chửng tiếng đàn, không cần biết đó là thực hay ảo ảnh anh vẫn bước đi trong vô thức.
Tiếng nhạc mỗi lúc một gần, gần đến nỗi anh có thể biết được người chơi nó là ai.
Anh đứng sững lại trong giây lát, vẫn chưa tin vào những gì mình đang thấy. Anh đưa hai tay dụi vào mắt lia lịa đến khi nó đỏ ngầu và cay xè mới chịu tin người đứng trước mặt chính là Sa.
Âm thanh thật mãnh liệt, cách cậu dùng đôi bàn tay thon thả kia kéo đàn, vẻ mặt như thiên thần lạc lối trần gian ấy, đều vô cùng điêu luyện và chuyên nghiệp. Tiếng đàn không khác nào giọng hát thánh thót của mỹ nhân ngư, hút lấy linh hồn của những thuỷ thủ lênh đênh trên biển cả. Trong lòng anh không ngăn nỗi sự ganh tỵ xen lẫn cảm phục bởi thứ âm thanh trong trẻo thuần khiết ấy.
Dường như có một thế lực vô hình níu giữ Tùng Quân, khiến đôi chân anh bị trói chặt dưới nền cát. Đôi tai lắng nghe, đôi mắt không thể thôi ngắm nhìn khung cảnh đẹp như bức tranh trước mặt.
Sa có vẻ vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của anh. Tay cậu không ngừng kéo đàn, trán đầm đìa mồ hôi. Mồ hôi lấp lánh trong nắng hoàng hôn, rơi xuống từ khuôn mặt xinh đẹp của cậu hoà vào với cát. Cái khoảnh khắc giọt mồ hôi rơi xuống, ngỡ như những viên ngọc sáng long lanh dưới nắng chiều.
Bỗng tiếng nhạc bị đứt quãng bởi một tiếng sét to đùng không rõ từ đâu đến. Trời vẫn rất trong. Tùng Quân giật thót người khi thấy Sa không đàn nữa, cậu đã phát hiện ra sự có mặt của vị khách không mong đợi. Nhưng Sa rất bình thản, không ngạc nhiên cũng không tức giận. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt trong vắt như mặt hồ:
“Anh… có vẻ thích thú với violin nhỉ! Muốn chơi thử một bài không?”
“Không.”
Tùng Quân đáp mà chẳng cần suy nghĩ. Anh đã quyết tâm sẽ không đụng tới violin cho đến khi kiếm đủ tiền mua cho mình một cây đàn mới. Anh sợ nếu mình chạm vào đàn thì sẽ không có cách nào dứt ra, sẽ bị tiếng đàn bóp nghẹt đến độ không thể làm được gì nữa.
“Tôi… ghét violin” Bỗng dưng Sa lên tiếng.
Anh ngạc nhiên:
“Ghét? Nhưng sao cậu vẫn chơi?”
“Vì hận!”
“Hận?”
“Tôi không thể buộc mình ngưng kéo đàn, bởi vì tôi không muốn mình quên đi sự căm ghét dành cho người đó.”
Trong phút chốc, một nỗi buồn không tên lại hiện ra nơi đáy mắt Sa. Đôi mắt long lanh những giọt sầu chực chờ rơi xuống, rồi lẩn trốn bên dưới lớp cát ướt đẫm nước biển. Lần này, Tùng Quân không muốn nhìn thấy chúng nữa. Anh chỉ muốn nhào tới, ôm lấy cậu, thì thầm và bảo: “Đừng khóc.”
Nhưng cuối cùng, anh chỉ nói:
“Tôi không biết cậu đã trải qua những gì mà lại ghét violin. Nhưng đối với tôi, được chơi vioin chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời.”
Tùng Quân vừa dứt lời, nét mặt Sa tối sầm lại. Đôi mắt lạnh băng của cậu muốn xuyên thủng trái tim anh. Thời gian như ngừng trôi. Cuối cùng Sa nhặt bao da lên, cất đàn rồi bỏ về mà không thèm nói lời nào nữa.
Anh không hiểu, tại sao một người tài ba như cậu lại ghét violin? Trong khi đối với anh, violin là lẽ sống, thiếu vắng nó, anh sẽ không thở được.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Sa, trong lòng Tùng Quân bỗng dưng dậy sóng. Một niềm khao khát đang âm ỉ cháy, và sẽ bùng lên vào một ngày không xa.
Khao khát, khao khát gì? Khi ấy, đứng dưới bầu trời đầy sao của biển đêm, anh không thể cắt nghĩa được sự xáo trộn trong lòng mình. Chỉ biết rằng, ngoài violin, anh đã tìm ra cho mình một mối quan tâm mới.