Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 5: RỦ NHAU TRỐN NHÀ 1.
Đêm nay trời không trăng không sao, Dương phủ dường như còn dư âm của cuộc gặp gỡ hồi chiều nên tĩnh mịch đến lạ. Trong tiểu viện ẩn giữa vườn đào thơ mộng, Dương tam thiếu gia Dương Thiên Bảo đang trầm tư ngồi suy nghĩ về hôn sự hoang đường bị gắn lên người mình. Y chợt giật bắn người khi cửa sổ bật mở, từ trong màn đêm mịt mùng một bóng người nhanh nhẹn nhảy vào phòng mang theo cơn gió lạnh. Người nọ thong thả bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với y bên bàn trà, một tay gác lên thành ghế, một tay đặt trên mặt bàn, những ngón tay thon thả trắng nõn gõ nhè nhẹ phát ra tiếng cộc cộc khe khẽ. Dưới ánh nến, Dương Thiên Bảo nhận ra gương mặt non nớt xinh đẹp đến choáng ngợp của Chu tam thiếu gia. Bình tĩnh rót một chén trà đẩy về phía Chu Kiệt, y thản nhiên hỏi:
“Làm sao ngươi biết ta ở đây?”
“Ta lật ngói năm tiểu viện, tiểu viện nào cũng toàn người không đẹp. May mắn đến tiểu viện thứ sáu này mới tìm được một người thực sự đẹp như hoa, ta định vào đây ngửi ké chút hương tiện thể hái một đóa, nhưng hóa ra là ngươi, thật đáng tiếc!”
Chu Kiệt nhấp một ngụm trà, ngả người ra sau, nheo nheo đôi mắt đẹp nhìn Dương Thiên Bảo rồi nhếch môi cười cợt nhả như một hái hoa tặc thực thụ. Hắn diễn rất sâu, rất chuyên nghiệp nhưng không hề biết rằng bộ dạng hắn lúc này thay vì phong lưu ngổ ngáo thì lại có bao nhiêu là quyến rũ và đáng yêu. Thật là tác dụng ngược. Lỗi là ở gương mặt hắn, đã xinh đẹp lại còn dễ thương, non non mềm mềm, khi nhếch môi cười lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ trắng muốt khả ái như một tiểu hồ ly.
“Ngươi có tin rằng nếu ngươi là nữ nhân thì ngay bây giờ đã bị ta hái rồi không?” Dương Thiên Bảo không nhịn nổi phải buột miệng nói.
“Ngươi thật không nể mặt, không thấy ta rất ngầu hay sao hả?” Chu Kiệt đập mạnh tay xuống bàn, một chân chống lên ghế thể hiện mình vô cùng ngầu lòi.
“Ha… ha… ai nói là ngươi rất ngầu?” Dương Thiên Bảo ngả hẳn người ra sau cười lớn.
“Bọn hạ nhân nhà ta, còn có đám người ở đổ phường, mỗi lần ta vét sạch ngân lượng của bọn chúng thì chúng đều gọi ta là đại ca. Không phải ta rất ngầu bọn chúng mới sợ ta hay sao?” Chu Kiệt mở to đôi mắt đẹp đến đoạt hồn ngây thơ trả lời.
“Được được, ngươi rất ngầu! Ngươi còn dám đi cả đổ phường nữa cơ mà, tất nhiên là ngầu rồi. Mà ngươi tới tìm ta có việc gì?” Dương Thiên Bảo cố nén cười ôn hòa nói vào chính sự.
“Nói cho ta biết tên của ngươi để tiện bề xưng hô.” Chu Kiệt hất hàm hỏi.
“Ta tên Dương Thiên Bảo, tam thiếu gia Dương gia!” Dương Thiên Bảo trả lời.
“Ta tên Chu Kiệt, thật trùng hợp ta cũng là tam thiếu gia. Thú vị, thú vị ha…ha…” Chu Kiệt cong mắt cười, nhìn càng kỹ hơn người thiếu niên vô cùng tuấn tú trước mặt.
“Ta hỏi ngươi một điều, ngươi có thấy nữ nhân rất tốt không? Da dẻ mịn màng, thơm thơm mềm mềm, phồng trước phồng sau, sờ vào rất sướng tay. Không như nam nhân chúng ta, da dày thịt béo, trước sau đều phẳng như nhau, người ngợm thô kệch, sờ vào chỉ tổ đau tay…” Chu Kiệt say sưa tả, hai tay bóp bóp sờ sờ mấy cái lên người Dương tam thiếu gia.
“Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần vòng vo.” Dương Thiên Bảo khó chịu đập mạnh vào tay Chu Kiệt.
“À… ờ… là… là thế này. Ta và ngươi cưới nữ nhân tốt hơn là hai tên nam nhân chúng ta tự cưới…cưới…nhau. Ngươi thấy có… có… đúng không?” Chu tam thiếu gia hiếm khi biết đến hai chữ ‘xấu hổ’ viết như thế nào, vậy mà hôm nay lại ngập ngừng ấp a ấp úng, mặt đỏ lên ngượng ngùng.
“Ý ngươi là không muốn hôn sự giữa ta và ngươi đúng không? Thực ra ta cũng đâu có muốn, nhưng một khi mẫu thân ta đã quyết thì không bao giờ chịu thay đổi, ta đang rất rối chưa biết giải quyết thế nào.” Dương Thiên Bảo không giấu diếm, thật thà bộc bạch.
Nghe vậy, Chu tam thiếu gia liền xả bầu tâm sự: “Mẫu thân ta cũng vậy, đã quyết định thì không chịu nghe ai. Ngươi biết không, ở nhà ta là người bị chèn ép nhất. Phụ thân ta động tí đòi bắt Tiểu Bảo Bảo của ta, mẫu thân còn soạn sẵn một thực đơn tận bảy món dành riêng cho Tiểu Bảo Bảo, nếu ta phản đối hôn sự này chắc chắn Tiểu Bảo Bảo sẽ gặp nguy mất.”
“Tiểu Bảo Bảo là ái nhân của ngươi à? Có vẻ nàng ấy là điểm yếu của ngươi.” Dương Thiên Bảo tò mò hỏi.
“Ha… ha… ái nhân sao? Tiểu Bảo Bảo không phải là ái nhân của ta, nó là một tiểu bạch miêu, ta nuôi nó từ khi nó mới được sinh ra.” Chu Kiệt bật cười trả lời, sau đó hắn bỗng vỗ tay một cái nhìn chằm chằm Dương Thiên Bảo nói tiếp: “Ngươi cũng là Tiểu Bảo Bảo nhỉ!”
“Ta cấm ngươi không được gọi ta là Tiểu Bảo Bảo! Ta biết đến tận chín món dành cho tiểu miêu đấy.” Dương Thiên Bảo gườm gườm nhìn Chu Kiệt lãnh khốc nói.
“A… há… à… ta đã hiểu, sẽ không gọi ngươi là Tiểu Bảo Bảo, ta cũng không muốn bé cưng của ta trùng tên với ngươi. Ta gọi ngươi là Tiểu Bảo nhé!” Chu Kiệt cười hì hì, vẻ mặt rất thiếu đánh.
“Không được!” Dương tam thiếu gia kiêu ngạo lắc đầu.
Chu Kiệt: “Vậy thì Tiểu Dương vậy, hay Dương Dương?”
Dương Thiên Bảo: “Cũng không được! Tốt nhất ngươi gọi cả tên của ta!”
Chu Kiệt: “Được, Dương Thiên Bảo!”
Dương Thiên Bảo: “Tốt, Kiệt nhi ngoan!”
Chu Kiệt: “Ai cho ngươi gọi Kiệt nhi, nghe buồn nôn, ngươi cũng phải gọi cả tên của ta!”
“Được rồi, bây giờ hãy nói về mục đích ngươi đến tìm ta.” Dương Thiên Bảo quay lại vấn đề chính.
Nói đến chính sự, Chu tam thiếu gia nghiêm túc hẳn lên. Hắn sửa lại dáng ngồi cho thật ngay ngắn, đưa đôi mắt long lanh trong veo như hồ thu nhìn thẳng vào Dương Thiên Bảo cố đè thấp giọng xuống nói:
“Thiên Bảo, ta và ngươi đều không thể hủy hôn nhưng không có nghĩa là chúng ta cứ ngồi yên ngoan ngoãn chờ đợi. Chúng ta phải khiến hôn lễ vào một tháng sau không thể diễn ra, chỉ như vậy chúng ta mới an toàn.”