Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 88: Tình yêu giấu kín
Chim bị nhốt trong lồng thật đáng thương, nay còn bị tước đi đôi cánh. Không những đôi cánh bị tước đi, mà ngay cả ánh sáng duy nhất cho nó một tia hy vọng cũng không còn nữa. Chỉ nghe tiếng kêu ai oán, giãy giụa tìm kiếm tự do trong vô vọng. Dẫu biết có tương hợp thì ắt sẽ có chia ly, nhưng lần chia ly này quá tàn khốc. Đương lúc bàng hoàng ngỡ như là một cơn ác mộng, trong chớp mắt ác mộng biến thành sự thật, chưa kịp trở tay, đã chới với rơi vào vực sâu không đáy.
“Cả nhà Vi Hàn đại nhân bị xử trảm, riêng con trai út Vi Vũ trước khi cả nhà bị bắt đã không rõ tung tích.”
Thạch Đầu thuật lại tình hình, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạo Phong, thầm lo gợi lại sự việc đau lòng khiến chàng thương tâm. Nhưng chàng bình tĩnh hơn gã nghĩ, nét mặt phẳng lặng như mặt nước mùa thu, trong giọng nói lại mơ hồ có sóng:
“Bằng mọi giá phải tìm ra Vi Vũ. Đảm bảo thằng bé được an toàn.”
Thạch Đầu cúi mình tuân mệnh. Chàng quay sang Tiểu Thanh:
“Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến chùa Vĩnh Cửu.”
Tiểu Thanh lập tức ngăn lại:
“Điện hạ, ngoài trời lạnh lắm. Ngài chỉ vừa mới khỏi bệnh…”
Hạo Phong phớt lời khuyên của nàng, đi vào trong khoác chiếc áo lông dày rồi bước ra ngoài. Tiểu Thanh không còn cách nào khác, bèn chiều theo ý chàng, gọi một chiếc xe ngựa nhỏ. Thạch Đầu phụ trách đánh xe, tiến đến chùa Vĩnh Cửu.
Đầu đông rét mướt, cây cối đã rụng hết lá, cành cây trơ trọi như những bộ xương khô đứng lặng im trong gió lạnh. Khung cảnh đìu hiu quạnh quẽ, lòng người cũng mang một mảnh cô đơn trống vắng. Hạo Phong bước lên xe, một cơn gió thổi qua khiến chàng rùng mình co người lại, vội quấn chặt áo choàng, vén buồng xe vào trong, ngồi xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kể từ khi Kỳ Phong xảy ra chuyện, chàng có ghé thăm Trang Quý Phi một lần. Nhưng khi ấy nàng không ra gặp. Nay Kỳ Phong đi rồi, một mình nàng ở chùa Vĩnh Cửu chắc sẽ rất cô đơn. Chàng muốn thường xuyên ghé thăm nàng hơn, thay Kỳ Phong cùng nàng trò chuyện. Nhất là vào lúc trời đông buốt giá thế này, sẽ làm ta chạnh lòng nhớ về người thân. Nhưng chẳng ngờ vừa tới nơi, Trang Quý Phi đùng đùng nổi giận hướng chàng gằn giọng:
“Ngươi tới đây để làm gì?”
Hạo Phong bị thái độ căm ghét của nàng làm giật mình. Chàng nghĩ nàng vì đau lòng chuyện Kỳ Phong nên mới giận dữ, bèn đến gần nói:
“Con tới thăm người…”
Trang Quý Phi cười mỉa mai:
“Ta đây rất khoẻ, không cần thất điện hạ phải bận tâm. Phiền ngài từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Hạo Phong nhìn thấy nét thù địch trên mặt nàng y hệt trước kia, trong lòng có chút đau, ngập ngừng nói:
“Mẫu phi… chuyện tứ ca…”
Nàng quát lên ngắt lời chàng:
“Đừng gọi ta là mẫu phi! Nghe buồn nôn lắm! Ngày ấy Kỳ Phong không cho ta nói ra vì sợ ngươi đau lòng sinh bệnh. Vì thương nó, ta cũng cắn răng chiều theo. Nhưng hiện giờ, nó không còn ở đây, ta chẳng cần phải giả vờ giả vịt nữa!”
Từng lời nói của Trang Quý Phi như nhát dao đâm chí mạng vào tim Hạo Phong. Chàng linh cảm sắp phải nghe điều gì đó rất khủng khiếp, hai chân bất giác lùi về sau, vô thức ôm lấy ngực trái. Trang Quý Phi tiến lại gần chàng nói tiếp:
“Chuyện ngươi bị vu oan giết vua, chính là ta làm!”
Nghe tới đây, sắc mặt chàng trở nên tái nhợt. Thấy chàng như thế, nàng càng hả hê, tiếp tục đay nghiến:
“Ngươi nghĩ ta sẽ vui vẻ xem ngươi là con trai mình thật sao? Thật nực cười! Từ khi ngươi xuất hiện, luôn cản trở Kỳ Phong đủ đường! Đã vậy, nó còn bị hoàng thượng nghi ngờ không phải con trai ruột!”
Nói tới đây, nàng cười phá lên:
“Ta sẽ chống mắt lên mà xem, ai mới không phải là con trai ruột của hắn! Ta một lòng một dạ yêu thương hắn thì bị nghi ngờ lang chạ với kẻ khác. Để coi, người hắn thực sự yêu thương, cố hoàng hậu, Liên Quý Phi, ai mới là kẻ chung tình?”
Điều chàng lo sợ cuối cùng cũng tới. Sự thật mà chàng luôn cố tự lừa dối, cho rằng mình đa nghi đã phơi bày. Hạo Phong đứng chết lặng nghe từng lời nặng nhẹ của Trang Quý Phi, đau đến xé lòng:
“Người thực sự hận con đến mức này sao?”
Trang Quý Phi nhếch môi:
“Còn phải hỏi? Nếu không có ngươi thì hiện giờ Kỳ Phong không ra nông nỗi này. Bây giờ một mình nó nơi biên cương lạnh lẽo, ngày ngày đối diện với binh đao loạn lạc, sống nay chết mai, cơ hội trở mình cũng không có! Còn ngươi vẫn chăn êm nệm ấm, làm sao hiểu được nỗi khổ mà nó phải gánh chịu?”
Hạo Phong cúi mặt lặng im. Chàng không thể bào chữa. Cõi lòng lạnh lẽo còn hơn cơn gió lùa ngoài kia, chàng ngẩng mặt lên, gượng cười nói:
“Người ghét con cũng được, hận con cũng được, nhưng người hãy để con yêu thương người được không? Mẫu phi, con biết trái tim người chịu nhiều tổn thương nên mới trút giận lên con. Con chấp nhận tất cả. Tứ ca không phải là người vô tình. Chẳng qua anh ấy không biết cách thể hiện nên làm người phiền lòng. Chuyện trước kia, con không còn nhớ tới nữa. Xin người cũng đừng nhắc lại… Những ngày tháng sau này, không có anh ấy, người hãy để con thay anh ấy làm con trai người, xoa dịu trái tim của người, có được không?”
Trang Quý Phi hừ lạnh:
“Ta ghét nhất loại người như ngươi. Giả nhân giả nghĩa, khiến ta trở thành một kẻ tột cùng xấu xa!”
Hạo Phong cười buồn:
“Giờ người đang tức giận, có nói gì cũng vô ích. Con về để người bình tâm lại. Khi khác sẽ ghé thăm người.”
Nói rồi chàng lẳng lặng quay lưng đi. Vừa ra khỏi cửa hai chân chàng bỗng đi không vững, run run ngã xuống. Nhanh như cắt, Thạch Đầu từ đâu chạy tới đỡ lấy chàng. Chàng níu lấy tay của Thạch Đầu, cố gắng lấy lại nhịp thở rồi nói:
“Phiền anh… dìu em ra xe.”
Thạch Đầu không nói không rằng, cúi xuống cõng chàng trên lưng rồi bước đi. Trên đường trở ra xe ngựa, Thạch Đầu không nhịn được, lên tiếng:
“Bà ta đã cố chấp như vậy, hà tất điện hạ cứ muốn níu kéo?”
Hạo Phong ho một tiếng, rồi cười nhẹ:
“Em không muốn làm tứ ca phải khó xử. Hơn nữa, em hiểu tâm trạng của Trang Quý Phi. Đứa con trai duy nhất vì một người ngoài, hết lần này tới lần khác đối đầu với mình. Nếu là anh, anh có yêu thương nổi kẻ đó hay không? Tứ ca không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng em biết anh ấy đã rất khổ tâm. Em sẽ dùng lòng thành của mình để cảm hóa trái tim đầy tổn thương của bà ấy.”
Gã không cam lòng, nhấn mạnh:
“Ngay cả khi bà ta đã hại ngài suýt mất mạng?”
Chàng lắc đầu:
“Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại.”
Thạch Đầu run run đôi bờ vai, rồi buông tiếng thở dài:
“Ngài… vẫn không hề thay đổi.”
Hạo Phong cười:
“Có phải anh cảm thấy em rất ngu ngốc không?”
Gã lắc đầu:
“Ngài không ngốc, ngài quá lương thiện. Những người quá lương thiện thường sẽ…”
Thạch Đầu dừng ở đây không nói nữa. Chàng mỉm cười tiếp lời:
“Sẽ sống không thọ chứ gì?”
Nghe chàng nói vậy, lòng gã quặn lên, lập tức bác bỏ:
“Không phải! Những người quá lương thiện, dù tổn thương, dù bị người khác đối xử tệ bạc, họ vẫn không hờn, không trách. Trái tim của họ bao dung đến nỗi có thể chứa hết những oán niệm của thế gian này. Họ thà bị đau chứ không muốn làm đau người khác. Sống như vậy, rất khổ sở…”
Gã cũng đã từng đối xử không tốt với chàng. Sau bao nhiêu năm, chàng cũng không phiền, không giận, chỉ buông một câu: “Chuyện đã qua rồi.” và thả cho những hồi ức không mấy vui vẻ ấy trôi đi, không một lần nhìn lại. Cảm nhận được chàng đang run rẩy, đầu con tim gã bỗng nhói lên. Chàng nghe Thạch Đầu nói, cũng chỉ mỉm cười:
“Em không lương thiện, tất cả những gì em làm chỉ vì muốn trong lòng được thanh thản mà thôi.”
oOo
Ngày hôm sau trời bắt đầu đổ tuyết. Một mùa đông dài trôi qua, rét mướt và trầm lặng. Hạo Phong quanh quẩn ở điện Tĩnh Phong, vẫn giữ thói quen nhàn nhã khi xưa. Thỉnh thoảng chàng lại cùng Tiểu Thanh đánh cờ cho đỡ buồn chán.
“Anh thua rồi!”
Tiểu Thanh giật mình nhìn chàng đặt quân trắng lên bàn cờ. Quân cờ vừa đặt xuống, chàng cũng sững sờ. Đã bao nhiêu lần nhầm lẫn rồi… Chàng vội đánh trống lãng:
“Nghe nói đại ca đã cầu hôn nàng. Nhưng sao nàng từ chối?”
Tiểu Thanh nghe chàng đề cập tới chuyện của mình, đỏ mặt ấp úng:
“Nô tỳ không từ chối… Nhưng giờ không phải lúc.”
“Tại sao?”
“Vi Hàn đại nhân vừa mới… Tứ điện hạ cũng… Nô tỳ làm sao có tâm trạng! Hơn nữa, thời gian này, nô tỳ lo nhất là ngài. Vẫn nên chờ thêm chút nữa, ngày tháng còn dài mà. Nếu ngài ấy thật lòng thì đợi thêm cũng đâu có sao…”
Hạo Phong nghe nàng nhắc tới Vi Hàn và Kỳ Phong, tâm trạng bỗng chùng xuống. Nàng tự mắng mình ngu ngốc, biết thế viện đại lý do khác cho rồi.
“Không cần lo cho ta. Nếu vì ta mà mối quan hệ hai người bất hoà thì ta cũng không thể vui. Chuyện anh Hàn và tứ ca… khi nào nguôi ngoai thì nàng hãy đồng ý lời cầu hôn của đại ca đi.”
“Nhưng…”
Thấy nàng ngập ngừng, Thạch Đầu liền lên tiếng:
“Đã có ta bên cạnh điện hạ. Nàng không cần lo nghĩ nhiều.”
Tiểu Thanh e thẹn rồi đứng dậy:
“Đã tới giờ cơm rồi, nô tỳ đi chuẩn bị đây!”
Khi nàng vừa đi khuất tầm mắt, Hạo Phong quan sát nét mặt của Thạch Đầu rồi hỏi:
“Anh ổn không?”
Thạch Đầu ngạc nhiên nhìn chàng:
“Sao điện hạ lại hỏi vậy?”
Hạo Phong chững lại một lát, bỗng dưng bối rối khi thấy gã nhìn mình thật lạ:
“Tiểu Thanh sắp thành thân với người khác. Anh vẫn ổn chứ?”
Ánh nhìn Thạch Đầu xoáy sâu vào mắt chàng, bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Gã đáp:
“Đã từ lâu thuộc hạ không còn vương vấn gì rồi. Hiện giờ Tiểu Thanh chỉ như cô em gái nhỏ mà thôi.”
“Vậy thì em yên tâm rồi.”
Thạch Đầu lặng im. Gã không dám nói, chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt của gã không còn dừng trên người Tiểu Thanh nữa mà đã chuyển sang người lúc nhỏ gã từng bắt nạt, từng bày mưu, bỏ rơi người đó đi lạc trong rừng. Kể từ khi trái tim của Tiểu Thanh hướng về thái tử, gã bắt đầu tập quên nàng. Trớ trêu thay, khi tình cảm với nàng nhạt dần, gã lại nhận ra mình ngày càng để ý tới chàng, lún sâu tới mức không thể quay đầu. Dù biết chẳng có một tia hy vọng nào, nhưng chỉ cần được ở bên người ấy, âm thầm bảo vệ đến hết đời này cũng đủ khiến gã hài lòng.
“Vi Hàn đại nhân đi rồi, tứ điện hạ cũng không có ở đây. Sau này Tiểu Thanh cũng trở thành vợ người ta. Còn thuộc hạ, chắc chắn sẽ không đi đâu hết. Thuộc hạ sẽ ở bên cạnh, bảo vệ ngài cho tới hơi thở sau cùng.”