Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 87: Chia ly
Kỳ Phong bước tới, bồng Hạo Phong lên giường. Tiểu Thanh hiểu ý đi ra ngoài. Chàng nhìn thấy Kỳ Phong, bao dồn nén tuôn trào như thác lũ, run rẩy cố nhấc hai tay, nắm lấy bả vai hắn:
“Anh… là tại em… tại em đã làm liên luỵ hai người…”
Kỳ Phong dịu dàng vuốt dọc hai bên má của chàng, đầu ngón tay lau đi vệt máu đọng trên môi:
“Không phải tại em.”
Hạo Phong lắc đầu. Nếu từ đầu chàng dứt khoát tránh xa Kỳ Phong, thì hiện tại tất cả đã không rơi vào tình cảnh này. Hai người họ vẫn là anh em tốt, Vi Hàn cũng sẽ không bị hàm oan. Chàng siết chặt cánh tay Kỳ Phong, khó nhọc cất tiếng:
“Dẫn… dẫn em… đi gặp… phụ hoàng…”
Giờ vẫn còn kịp, nếu chàng kiên trì cầu xin, biết đâu hoàng đế sẽ đổi ý. Dù đó chỉ là hy vọng mỏng manh. Kỳ Phong nhìn chàng chịu đau đớn giày vò, sắc mặt tiều tuỵ thì ruột gan quặn thắt. Ngay từ đầu chàng không hề có lỗi. Tất cả đều là do hắn. Hắn biết sai nhưng vẫn phạm, chàng càng tránh né, hắn càng cuồng si theo đuổi, dẫn đến kết cục của ngày hôm nay, lẽ ra hắn phải là kẻ bị trừng phạt nặng nhất. Nhưng trớ trêu thay, người bị hắn kéo xuống vũng bùn không chỉ có chàng mà còn có người bạn tốt nhất của hắn.
Kỳ Phong ôm lấy chàng, nhanh như chớp, hắn cúi xuống, hôn vào bờ môi không ngừng run rẩy kia. Hạo Phong giật mình im bặt, ban đầu còn muốn giãy giụa, nhưng tay chân chàng nặng như đá tảng, không thể trở mình. Biết rằng chống cự vô ích, chàng đành thả lỏng cơ thể, vô lực để hắn đẩy mình nằm xuống. Hai đôi môi quấn lấy nhau, vị ngọt xen lẫn đắng chát nơi đầu lưỡi, trong lòng mơ hồ sợ hãi. Kỳ Phong siết chặt người trong lòng, không muốn rời tay, như thể đã xa cách vạn năm. Khi chàng bình tĩnh trở lại, hắn mới nói:
“Mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Dù chúng ta không bên nhau, thì phụ hoàng cũng sẽ tìm cách khác để loại bỏ ta. Ông ấy từ lâu đã nghi ngờ ta không phải con trai ruột. Đây chỉ là cái cớ để ông ấy tống ta đi thật xa.”
“Không… phải con ruột?”
Kỳ Phong gật đầu rồi kể lại sự việc của Dương thừa tướng, cậu ruột của mình đã có ý đồ tạo phản từ lâu. Hạo Phong càng nghe càng ngạc nhiên tột độ. Hoá ra chuyện anh em loạn luân chỉ là cái cớ. Chàng không còn hy vọng gì nữa rồi… Kỳ Phong cười mỉa mai:
“Nếu không phải thì càng tốt, chúng ta sẽ đường đường chính chính ở bên nhau.”
Hạo Phong buồn bã lắc đầu. Không có “nếu như”. Mà dù có, thì chàng vĩnh viễn không còn sự lựa chọn. Chàng sắp mất đi một người bạn tốt nhất, cũng sắp phải xa người chàng yêu nhất, không biết khi nào mới gặp lại.
Hạo Phong nhắm chặt hai mắt, lồng ngực lại cuồn cuộn nhói lên. Kỳ Phong đau lòng cúi xuống, dùng lưỡi hứng lấy những hạt ngọc bắt đầu tuôn trào thành suối lệ trên khoé mắt chàng. Sau đó hắn tiếp tục xâm chiếm đôi môi run run đã bị nước mắt làm ướt nhoè. Đầu óc choáng váng mơ hồ, chàng vươn đầu lưỡi, đón nhận chiếc hôn nồng nàn của hắn. Bàn tay hư hỏng của Kỳ Phong bất ngờ tìm xuống đáy quần chàng đùa nghịch. Hạo Phong giật mình nhíu chặt chân mày, đôi môi run run cất tiếng gọi:
“Anh… anh ơi…”
Kỳ Phong lướt nhẹ lên vành tai của chàng, cảm giác ướt át nóng bỏng bên dưới lớp da mỏng làm toàn thân chàng run rẩy. Nhưng chàng không có sức để phản kháng, các ngón tay cố cử động, liền bị người nọ nắm chặt, đan vào tay hắn. Kỳ Phong cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của chàng, bàn tay bên dưới cũng đã chạm tới nơi cần chạm. Vật nhỏ run rẩy nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, nóng rực trở mình. Hạo Phong nức nở bật lên thành tiếng:
“Anh… không… A…”
Một cái xoa nhẹ khiến trời đất đảo lộn. Kỳ Phong cúi xuống ngậm lấy vật nhỏ mềm mại của chàng, liếm quanh cho đến khi nó dần trưởng thành, căng tức, nóng rực. Tiếng nấc nghẹn ngào phát ra, xuyên thủng màn đêm tĩnh mịch. Những ngón tay gầy guộc của chàng siết mạnh lấy tay hắn, thấy cả gân xanh nổi lên. Kỳ Phong giữ chặt tay chàng không buông. Từ trong cơn mê, chàng ra sức giãy giụa, nhưng toàn thân tê dại chỉ biết bất lực thở dốc, tha thiết gọi Kỳ Phong dừng lại. Hắn phớt lờ lời cầu xin của chàng, tiếp tục cắn nuốt con mồi không thương tiếc. Hơi thở dồn dập càng làm hắn mê loạn, giam cầm nó trong miệng mình cho đến khi nơi nóng bỏng và ướt át bên dưới thân chàng bắt đầu phun trào tình dịch. Kỳ Phong nuốt lấy chúng, hương vị quen thuộc, ngất ngây men tình. Đầu lưỡi tiếp tục tìm đến nơi sâu hơn, như con rắn nhỏ quay về hang động để ẩn mình. Hạo Phong không chống cự nữa, thả cho cơ thể trôi đi bồng bềnh, thả những đau đớn tạm thời bay xa, tận hưởng thời gian ít ỏi ở bên cạnh hắn, để hắn vào sâu trong cơ thể mình. Dù sau đó là xa tận chân trời, nhưng sự nối kết này là bền chặt, là vĩnh viễn.
Kỳ Phong chồm người lên, một tay đưa lên miệng chàng, môi miết lên đầu nhũ bóng mượt tấy đỏ. Hạo Phong vươn lưỡi, quấn lấy các ngón tay của hắn, cắn thật mạnh. Kỳ Phong nén đau, thở dốc:
“Ta vào đây…”
Hắn vừa dứt lời, chàng đã nghe một trận thúc mạnh bên dưới. Hai chân như một phản xạ cong lên, các ngón chân không ngừng ngọ nguậy. Lần tấn công này là dồn nén tất cả những yêu thương, bi thống, mạnh mẽ đến độ xương cốt chàng như muốn gãy rời.
“A…”
Kỳ Phong nâng chàng dậy, đầu lưỡi quấn lấy đôi môi ướt át. Hạo Phong không theo kịp nhịp độ dồn dập bên dưới, cơ thể mềm rũ như nhành liễu mỏng manh. Hắn đỡ lấy sau gáy chàng, để chàng ngồi trên đùi mình, ý thức của chàng hiện tại chỉ còn là một mảnh mơ hồ, gục đầu vào bờ vai hắn, nấc lên tiếng được tiếng mất. Thanh gươm sắc nhọn tiếp tục đâm thẳng vào trọng tâm, đến nơi sâu nhất trong cơ thể. Chàng cảm nhận được nơi ấy của mình lại một lần nữa căng lên, đau nhức.
“Anh… nhẹ… nhẹ thôi, em chịu không nổi… A…”
Cơn khoái cảm dâng trào làm Kỳ Phong mờ đi lý trí. Tiếng nức nở, tiếng thở dồn, tiếng bì bạch từ bên dưới càng làm hắn hưng phấn hơn, điên cuồng ra vào. Cho đến khi âm thanh mê loạn im bặt, cũng là lúc bên dưới cả hai ào ạt tuôn trào suối lệ.
Kỳ Phong đỡ chàng nằm xuống, tiếp tục cuồng nhiệt hôn đôi môi hơi hé mở. Hắn cầm bàn tay thon thả của chàng, áp lên má mình, rồi di chuyển tới môi. Sau đó nằm xuống, ôm chàng thật chặt, vuốt nhẹ mái tóc mướt mồ hôi của chàng. Hắn muốn mãi mãi ở bên trong chàng thế này, tan vào nhau, hoà thành một…
Từ nãy tới giờ triền miên ân ái đến mệt nhoài, cộng thêm thuốc mê vẫn còn trong người, Hạo Phong đã hoàn toàn kiệt sức. Hai mắt mờ mịt cố mở ra nhưng cứ nhíu lại. Chàng không muốn rời xa hắn, chàng muốn nói: “Hãy đưa em rời khỏi đây, đi đâu cũng được. Dù có chết, quyết không ân hận.” Lần trước là ba năm, lần này biết đến bao giờ… Nhưng âm thanh như trôi tuột về nơi đâu, không thể thốt nên lời. Bàn tay chàng cố chìa ra, níu hắn lại, nhưng vô ích, bất lực buông xuống.
Kỳ Phong vội bắt lấy tay chàng, hôn nhẹ rồi thì thầm:
“Sinh ra trong hoàng tộc là sai. Gặp gỡ nhau là sai. Yêu nhau cũng là sai. Nếu mỗi bước đi đều là sai, ta nguyện cùng em sai đến thiên trường địa cửu.”
Nói rồi, hắn mặc lại quần áo cho Hạo Phong, đỡ chàng dậy, cõng chàng trên lưng bước ra khỏi cửa. Trương y sư được Tiểu Thanh gọi đến, bắt gặp hai người vẫn còn “tâm tình”, đứng chờ bên ngoài từ nãy tới giờ, thấy hắn đi còn mang chàng theo, ngạc nhiên thốt lên:
“Ngài tính…”
Kỳ Phong không nói nhiều, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Trương y sư bắt mạch cho chàng, trầm ngâm nói:
“Điện hạ nghe thần khuyên. Tình trạng thất điện hạ hiện giờ không tiện di chuyển nhiều hay chịu xốc nảy. Ngài ấy được uống thuốc mê, lẽ ra qua giờ ngọ ngày mai mới tỉnh dậy. Nhưng vì nôn nóng tỉnh lại, đã nôn ra máu, làm tổn thương lục phủ ngũ tạng. Bệnh mới, bệnh cũ dồn dập khiến cơ thể ngài ấy quá suy nhược. Thần biết tình cảm ngài sâu nặng, muốn cùng thất điện hạ liều lĩnh bỏ trốn. Nhưng vì an nguy của ngài ấy, ngài… nên từ bỏ thì hơn…”
Kỳ Phong nghe Trương y sư nói xong, trong lòng chấn động. Từ bỏ? Làm sao hắn có thể từ bỏ đây? Trước khi đến đây hắn đã hạ quyết tâm mang chàng đi thật xa cung cấm, đến một nơi không ai có thể tìm thấy hai người, cùng sống cuộc đời bình dị tới răng long đầu bạc. Cho dù thành công hay thất bại, có chết cũng không ân hận. Thế mà… ông trời trêu ngươi, nhất định để hai người phải chia lìa đôi ngã sao…
Hắn cắn chặt răng, nghiêng mặt nhìn Hạo Phong đang ngủ say trên lưng mình, buông tiếng thở dài, rồi quay lại giường, đặt chàng nằm xuống. Hắn nắm tay chàng, đau đớn nói:
“Chỉ cần còn sống, nhất định sẽ gặp nhau. Ta hứa, sẽ không để em chờ lâu…”
Nói rồi hắn đứng lên, không quên dặn Trương y sư:
“Giúp ta chăm sóc tốt cho em ấy.”
Nghinh Phong ở nơi hẹn, thấy Kỳ Phong tới một mình thì hết sức ngạc nhiên.
“Hạo Phong đâu?”
Kỳ Phong lắc đầu:
“Hiện giờ em ấy không thể đi. Phiền anh đưa em quay lại thiên lao. Ngày mai em lên đường sớm rồi.”
Hạo Phong ngủ tới tận hai ngày mới tỉnh lại. Ngồi bên cạnh chàng là Mặc Phong.
“Em tỉnh rồi?”
Hạo Phong im lặng nhìn ra cửa sổ, yếu ớt hỏi:
“Em ngủ bao lâu rồi?
“Em hôn mê hai ngày rồi. Hai ngày trước vì em cố gắng tỉnh dậy, nôn ra máu, nội tạng tổn thương, đã vậy còn… Trương y sư rất vất vả mới mang em từ cõi chết trở về.”
Hạo Phong đưa tay đè nén cơn tức ngực, không dám hỏi về tình trạng của Vi Hàn. Dù biết trước kết cục, nhưng nếu chính tai nghe thấy, sẽ làm chàng chịu không nổi mà ngã gục mất. Nỗi mất mát này quá lớn, đã vượt quá sức chịu đựng. Ba năm Kỳ Phong vắng bóng không một lời từ biệt, chàng đã rất khó khăn tập làm quen với cuộc sống không có hắn. Hiện tại, lời chia ly chưa kịp nói ra đã phương trời cách biệt. Càng nghĩ càng đau đến tan nát cõi lòng. Chàng gục mặt xuống, khóc không ra nước mắt…