Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 26: Trong mộng
Ngày hôm sau, tin tức hoàng tử công chúa kéo nhau ra ngoài thành chơi Trung Thu nhanh chóng tới tai Trang Quý Phi. Trước đêm Trung Thu một tháng, cung nữ Hồng Hoa xin phép về nhà chăm sóc mẹ già lâm bệnh nặng. Sau khi thân mẫu khỏi bệnh, Hồng Hoa cũng khăn gói trở lại hoàng cung, trùng hợp vào đúng đêm trăng tròn. Trên đường đi nàng ta vô tình bắt gặp Kỳ Phong cùng Hạo Phong dắt tay nhau lên cầu.
Trang Quý Phi nghe cung nữ thuật lại, sắc mặt đại biến, thốt lên:
“Ngươi nói thật chứ?”
Cung nữ Hồng Hoa cúi mình đáp:
“Nô tỳ tuyệt đối không dám gạt nương nương. Hai vị điện hạ đã tách ra đi riêng với nhau. Sau đó…”
Trang Quý Phi mất hết kiên nhẫn, nói như quát:
“Sau đó thế nào???”
Hồng Hoa thấy nàng sắp nổi giận, không dám dài dòng thêm:
“Hai vị điện hạ đứng sát bên nhau, gần như… gần như môi chạm môi. Đúng lúc đó pháo hoa bừng lên… Rồi các vị điện hạ khác xuất hiện. Tiếp theo, ngũ công chúa, Bùi tiểu thư và bọn cung nhân ở điện Thanh Phong cũng tới. Bọn họ nói chuyện với nhau rồi tiếp tục đi dạo chơi. Nô tỳ chỉ thấy có vậy thôi…”
Trang Quý Phi lúc này đã giận đến tím mặt, quả cam trên tay cũng bị bóp nát. Nàng quăng nó xuống nền nhà, giẫm lên không thương tiếc, rồi hét lớn:
“Người đâu?”
Một thái giám kính cẩn chạy vô, cúi đầu:
“Dạ nương nương có gì phân phó ạ?”
“Đến Bùi phủ!”
Một lúc sau, chiếc kiệu tám người khiêng được đưa tới rước Trang Quý Phi rời khỏi cung điện tới Bùi phủ.
Bùi phủ cách hoàng cung không xa, là một nơi yên tĩnh, với lối kiến trúc giản đơn. Bùi đại nhân, Bùi Văn là một vị quan có chức vị không cao, nhưng tính tình hiền lành nho nhã, xưa nay nổi tiếng liêm khiết, chưa từng biết luồng cúi nịnh bợ ai. Ái nữ của ông, Bùi Thanh Uyển rất giống cha ở tính cách, lại còn đoan trang nhu mì. Nàng đang ngồi trong thư phòng thêu khăn, bỗng nghe Trang Quý Phi ghé thăm, trong lòng không tránh khỏi ngạc nhiên. Bùi đại nhân càng kinh ngạc hơn, chẳng hiểu vì sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm, cũng hơi có chút bất an dè chừng.
Trang Quý Phi khoan thai ngồi xuống chiếc bàn đặt giữa phòng khách, nhấp một chút trà hương hoa nhài. Bùi đại nhân kính cẩn bên cạnh, ánh mắt thăm dò. Một lúc sau, nàng đặt chén trà xuống bàn, hướng đôi mắt sắc sảo về phía Bùi đại nhân:
“Tiểu thư nhà đại nhân năm nay vừa tròn mười lăm nhỉ?”
Bùi đại nhân trong lòng thầm lo, không biết ái nữ nhà mình đêm qua đi dạo chơi có làm gì đắc tội vị quý phi tôn kính trước mặt hay không, mà hôm nay nàng đích thân đến Bùi phủ, lại còn trực tiếp nhắc tới. Ông chấp hai tay trả lời:
“Dạ phải. Thanh Uyển năm nay vừa độ tuổi trăng tròn.”
Trang Quý Phi gật gù:
“Bổn cung nghe nói đêm qua Bùi tiểu thư và các hoàng tử, công chúa cùng ra kinh thành dạo chơi tới rạng sáng mới quay trở về.”
Bùi đại nhân nghe nàng hỏi vậy, lo sợ bị trách mắng, liền rời khỏi chỗ ngồi, run rẩy quỳ xuống:
“Nương nương tha tội. Là do Thanh Uyển tuổi trẻ nông cạn. Thần sẽ về dạy dỗ lại con bé.”
Trang Quý Phi cười đỡ ông dậy:
“Bổn cung tới không phải trách phạt ngươi.”
oOo
Đêm qua cả bọn Hạo Phong đi chơi tới rạng sáng mới về. Kỳ Phong buổi sáng phải thượng triều sớm nên chỉ ngủ qua loa có hai tiếng rồi thức dậy. Trước khi rời khỏi điện Thanh Phong, hắn không quên ghé qua phòng của Hạo Phong, lẳng lặng ngồi xuống bên giường, nhìn ngắm gương mặt đang hiền hoà say ngủ, vuốt nhẹ mặt chàng, trong vô thức nở một nụ cười, cõi lòng dâng lên một ham muốn, muốn rằng mỗi ngày khi thức dậy, đều nhìn thấy người nọ kề bên, tươi cười rạng rỡ. Ham muốn đó cứ lớn dần, lớn dần, mãnh liệt như thuỷ triều cuộn sóng, sắp nhấn chìm hắn không thể tìm thấy lối thoát. Mải mê ngắm nhìn Hạo Phong đang say giấc, chàng bỗng nhiên khẽ chau mày rồi trở người khiến Kỳ Phong giật mình rụt tay về. Hắn chỉnh lại chiếc chăn dày trên người chàng, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán chàng một nụ hôn, rồi lặng lẽ rời đi.
Hạo Phong ngủ say đến khi mặt trời gần đứng bóng mới thức dậy. Tiểu Thanh hầu hạ chàng rửa mặt, chải đầu, thay y phục. Như thường bữa, mỗi khi Kỳ Phong vắng mặt, chàng lại cùng Thạch Đầu, Tiểu Thanh dùng bữa sáng. Ăn sáng xong, chàng thong thả dạo quanh khuôn viên điện Thanh Phong, thăm bụi quỳnh hương vẫn còn đang say ngủ chưa có dấu hiệu nở hoa. Tiểu Thanh đứng bên cạnh ngắm nhìn hoa quỳnh, vẻ mặt đầy tò mò:
“Hoa quỳnh có thể nở ở đây sao điện hạ?”
Hạo Phong vừa tưới cây, vừa cười nói:
“Ta không chắc. Nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó, thành tâm của ta sẽ được đền đáp.”
Nói rồi, chàng tiếp tục nâng niu cành cây dần nhú ra những chiếc lá non xanh mơn mởn, nét mặt hiền hoà tựa mây trời, nụ cười như có như không, ẩn hiện dưới ánh nắng nhạt màu. Trong vô thức, chàng đưa tay lên, mân mê vầng trán rộng bị che phủ bởi những lọn tóc đen óng ả. Cảm giác xao xuyến bồi hồi không tài nào lý giải, cứ mãi quấn quanh trong tâm trí chàng, miệng lẩm bẩm mấy câu thơ:
“Ẩn hiện trong mơ
Bờ môi ấm áp
Lướt nhẹ trán ai
Tỉnh giấc chẳng phai
Mãi còn khắc khoải…”
Tiểu Thanh thấy Hạo Phong ngẩn ngơ, lầm bầm một mình, liền huơ tay qua lại trước mặt chàng, tò mò hỏi:
“Điện hạ đang nghĩ gì vậy?”
Lúc này chàng mới giật mình bừng tỉnh, lúng túng đáp:
“Không có gì.”
Tiểu Thanh không tin, nghiêng đầu quan sát sắc mặt của chàng:
“Không có gì mà đỏ hết cả mặt. Ngài đang nghĩ tới… Bùi tiểu thư, có đúng không?”
Hạo Phong lập tức xua tay:
“Không phải!”
Tiểu Thanh thấy thái độ của chàng, cười ma mãnh, rồi nói:
“Nô tỳ biết rồi.”
Hạo Phong ngơ ngác nhìn nàng, không biết rằng hai má mình lúc này đã đỏ như tôm luộc, chàng không dám hỏi nàng biết gì, sợ rằng nếu Tiểu Thanh đoán đúng, lòng riêng cứ thế phơi bày ra hết. Tiểu Thanh thấy chàng né tránh, cũng không hỏi thêm nữa. Nàng vừa quay đi, sau lưng đã xuất hiện một thân hình cao lớn.
“Điện hạ?”
Kỳ Phong đã trở về. Nhưng có vẻ như ai đó đã chọc giận hắn, khiến vẻ mặt cực kỳ khó coi. Kỳ Phong không nói không rằng, tiến thẳng vào trong, đi lướt qua Hạo Phong, xem chàng như người vô hình. Hạo Phong chẳng hiểu vì sao, mới tối qua còn vui vẻ mà giờ lại trưng ra bộ mặt cau có nữa rồi.
Hạo Phong vội vàng chạy theo:
“Anh ơi…”
Kỳ Phong nghe tiếng bước chân sau lưng, ngập ngừng một lát rồi dừng lại hẳn. Hạo Phong nhân cơ hội này vượt lên trên Kỳ Phong, tim như đánh rớt một nhịp khi chàng bắt gặp ánh mắt xa xăm buồn vời vợi đang nhìn mình. Hạo Phong vươn tay, chạm nhẹ một bên má hắn, lo lắng hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
Kỳ Phong bị bàn tay ấm áp của chàng làm bừng tỉnh, đáy mắt ẩn chưa nỗi bất lực không thể diễn tả thành lời:
“Em từng nói là muốn được tự do ra khỏi hoàng cung. Bây giờ có còn muốn nữa không?”
Tự dưng hắn lại đề cập tới vấn đề này, Hạo Phong ngập ngừng một lát, rồi trả lời:
“Vẫn còn…”
Kỳ Phong thở dài:
“Có lẽ ngày đó đã sắp tới rồi.”
Hạo Phong nghe không hiểu, ngày đó dễ dàng tới vậy sao? Chàng tính hỏi Kỳ Phong nguyên do, nhưng ngay lúc ấy Ngọc Phong từ đâu xuất hiện làm chàng không có cơ hội mở lời.
“Hạo Phong, cái này là Thanh Uyển gửi chị đưa cho em. Em ấy ngại nên không dám đến gặp. Tơ lụa thượng hạng được nhập từ Thuỷ quốc. Em ấy biết em thích màu trắng nên đặc biệt chọn khúc vải này. Rất hợp với em đó.”
Hạo Phong với Bùi Thanh Uyển chỉ mới gặp nhau một lần, không quen thân, nhận quà thì thật không phải phép. Chàng chưa biết phải làm thế nào thì Ngọc Phong lại nói:
“Thành ý của người ta, em không được từ chối đâu nha!”
Sau một thoáng chần chừ, Hạo Phong chìa tay ra đón lấy khúc vải. Ai ngờ Kỳ Phong đã sát bên cạnh, đoạt nó trên tay chàng, rồi đưa lại cho Ngọc Phong:
“Những thứ này chỗ ta không thiếu, mau mang trả lại cho Bùi tiểu thư đi.”
Hành động của Kỳ Phong làm Hạo Phong và Ngọc Phong hết sức kinh ngạc. Chàng vội nói:
“Dù gì cũng là ý tốt của Bùi tiểu thư, hay là cứ nhận cho nàng ấy vui.”
Bên cạnh Ngọc Phong cũng đồng tình hưởng ứng. Nhưng Kỳ Phong vẫn giữ nét mặt lạnh tanh. Rồi hắn gọi Tiểu Thanh lại:
“Cho ngươi.”
Tiểu Thanh chưa bao giờ nhận được thứ quý giá như thế này, há hốc mồm ngạc nhiên, rồi vội từ chối:
“Điện hạ… Nô tỳ không dám.”
Hạo Phong và Ngọc Phong đứng ngây ra nhìn nhau. Tiểu Thanh bị vẻ mặt của Kỳ Phong làm cho sợ hãi, không dám từ chối lần hai. Nàng bất đắc dĩ đón lấy khúc vải, thầm nghĩ sẽ tìm cách lén đưa lại cho Hạo Phong sau, rồi vội lui ra. Lúc này Ngọc Phong mới la lên:
“Anh à… Đây là thành ý của Thanh Uyển, sao lại cho một cung nữ cơ chứ?”
Kỳ Phong không nói không rằng, kéo Hạo Phong vào trong, vừa đi vừa lệnh cho Lâm Y:
“Tiễn khách!”
“Anh làm gì vậy? Em còn chưa nói chuyện xong với Hạo Phong mà…”
Hạo Phong bị lôi đi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Sát khí ngùn ngụt toả ra từ Kỳ Phong khiến chàng sợ hãi, liền vùng tay ra khỏi hắn:
“Anh bị làm sao vậy? Khi không lại nổi giận?”
Kỳ Phong không trả lời, mạnh bạo đẩy chàng vào tường, một bàn tay không tự chủ được đấm thật mạnh phát ra tiếng động lớn. Hạo Phong bị làm giật mình, mở to mắt nhìn hắn. Gương mặt Kỳ Phong gần sát bên, chàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng có phần gấp gáp của hắn toả ra:
“Ta chỉ muốn giữ em ở bên mình… Tại sao lại khó như vậy?”
Hạo Phong đặt tay lên ngực hắn, thì thầm:
“Em vẫn ở đây mà…”
Kỳ Phong lắc đầu, rời khỏi chàng, giọng nói man mác buồn:
“Mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Rồi hắn lặng lẽ rời đi, để lại Hạo Phong tâm trạng rối bời.