Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 11: Rời khỏi điện Hàn Phong
Hạo Phong mở to mắt nhìn thiếu niên vừa xưng là Tứ ca của mình, trong lòng vô cùng xúc động. Từ lúc sinh ra cậu đã mất mẹ. Bà Lý nuôi dưỡng cậu cũng bỏ cậu mà đi. Những người xung quanh ai cũng chán ghét, hắt hủi cậu. Ngay cả phụ hoàng cũng nói cậu là yêu ma hại chết mẫu phi. Những tưởng cứ thế lớn lên, không một ai thương yêu lo lắng, vậy mà giờ đây, có một người tự dưng bước vào cuộc đời cậu, xưng là anh trai của cậu, lại còn rất đỗi dịu dàng, khiến cậu cảm thấy vừa vui mừng vừa ngờ vực.
Đôi mắt trong veo của Hạo Phong bỗng dưng nhòe đi, những đau khổ dồn nén tích tụ bấy lâu phút chốc tuôn rơi thành nước. Kể từ ngày bà Lý ra đi, ngay cả khi bị bắt nạt, bị đánh đập, cậu cũng chưa từng rơi một giọt lệ. Vậy mà giờ đây, cậu lại không thể kiềm chế được những giọt nước mắt ương bướng rơi từ khoé mắt. Sống trên đời tám năm nay, lần đầu tiên cậu mới biết rằng, thái độ ân cần cùng quan tâm chăm sóc cũng làm người ta xúc động đến khóc.
Kỳ Phong đưa tay lau nước mắt cho cậu. Được ôm vào lòng, Hạo Phong càng khóc dữ dội hơn. Ở bên người này, không hiểu tại sao cậu lại không ngăn được cảm xúc. Lời dặn của bà Lý lúc sinh thời rằng, dù trong bất cứ nghịch cảnh nào nam nhi cũng không được rơi lệ bỗng dưng không còn hiệu quả nữa.
Đợi Hạo Phong khóc chán chê, Kỳ Phong lấy ra từ trong ngực một dải lụa trắng, mỉm cười:
“Mấy ngày nay ta cứ ngỡ là của tiên nhân đánh rơi, trong lòng vô cùng buồn bực. Khi biết được đó là người phàm bằng xương bằng thịt, có thể chạm vào, có thể nhìn thấy rõ ràng như thế này, em không biết ta vui thế nào đâu.”
Hạo Phong nhìn dải băng buộc tóc của mình nằm trong tay Kỳ Phong, có chút xấu hổ chìa tay ra, môi mím chặt nhưng ánh mắt mở to như muốn đòi lại đồ vật của mình. Nhưng Kỳ Phong không trả lại dải lụa, mà cất vào trong áo. Nụ cười thanh thoát của hắn lần nữa lại khiến cậu ngơ ngẩn:
“Từ nay em sẽ ở điện Thanh Phong. Ta sẽ bảo vệ em.”
Tin Tứ hoàng tử Kỳ Phong mang nhi tử của Liên Quý Phi về điện Thanh Phong làm náo loạn hết cả hoàng cung. Trang Quý Phi, thân mẫu của hắn đùng đùng tìm tới, tức giận nói:
“Con bị điên rồi sao? Phụ hoàng mà biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!”
Kỳ Phong điềm tĩnh như không, nhẹ nhàng nói:
“Con sẽ dẫn em ấy đi gặp phụ hoàng.”
Trang Quý Phi nghe những lời này của hắn, tức muốn thổ huyết:
“Kỳ Phong! Con muốn ta tức chết hay sao? Từ lúc nó được đưa vào cung, hoàng thượng không thèm tới nhìn một lần, dựa vào đâu mà con tin rằng ngài ấy sẽ cho nó rời khỏi nơi tồi tàn đó?”
Kỳ Phong bất chấp phản đối của Trang Quý Phi, nắm tay Hạo Phong rời khỏi điện Thanh Phong, tiến thẳng đến điện Hoàng Kim của hoàng đế:
“Phụ hoàng không cho phép, con vẫn nhất định phải đưa đệ ấy rời khỏi điện Hàn Phong. Nơi đó không phải dành cho người ở. Cùng lắm, phụ hoàng trách phạt rồi thôi.”
Đối với đứa con trai trời không sợ, đất không sợ như Kỳ Phong mà nói, mọi lời khuyên của Trang Quý Phi cũng bằng thừa. Nàng bất lực nhìn hắn và Hạo Phong từng bước khuất xa tầm mắt, thở dài ngao ngán.
Khi gặp nam nhân được gọi là hoàng đế, Hạo Phong mới ngẩn ra, nhớ lại thời gian còn ở núi Đàm Hoa đã từng gặp gỡ người này. Hắn tự xưng mình là “Ngũ gia”, hoá ra chính là hoàng đế, là “cha” mà bà Lý nói sao?
Hoàng đế nhìn thấy Kỳ Phong đưa Hạo Phong tới, ánh mắt có chút ngạc nhiên, rồi quay lại nét mặt lạnh băng ban đầu. Hắn hỏi:
“Con dẫn nó đến đây làm gì?”
Kỳ Phong hướng hoàng đế, chấp hai tay cung kính nói:
“Bẩm phụ hoàng, xin người ân chuẩn cho Hạo Phong rời khỏi điện Hàn Phong ạ.”
Hoàng đế nhìn con trai, khẽ nhíu mi:
“Con biết nó là ai không?”
“Nhi thần biết.”
Hoàng đế tiến một bước, giọng nói không to không nhỏ, nhưng khí thế bức người:
“Con biết nó là ai, mà còn dám to gan đến xin trẫm thả nó ra?”
Kỳ Phong đối với khí thế của hoàng đế cũng cảm thấy bị áp đảo, nhưng mau chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục cung kính cúi đầu:
“Phụ hoàng, Hạo Phong dù gì cũng là con ruột của người, em trai của nhi thần. Xưa nay hổ dữ không ăn thịt con. Chuyện của Liên Quý Phi là ngoài ý muốn, em ấy chỉ là một đứa trẻ làm sao có khả năng… khắc chết mẫu thân của mình được, xin phụ hoàng khai ân.”
Hoàng đế nghe Kỳ Phong nhắc tới phi tử mình yêu thương, không giữ được bình tĩnh, gân xanh nổi đầy trán:
“Ngươi dám nhắc nàng trước mặt trẫm? Xem ra ngươi chán sống rồi, có đúng không?”
Kỳ Phong trước cơn thịnh nộ của hoàng đế, sắc mặt vẫn không biến đổi:
“Nếu phụ hoàng không đồng ý, nhi thần sẽ dọn vào điện Hàn Phong ở cùng em ấy.”
Nghe tới đây, cả hoàng đế lẫn Hạo Phong đều hết sức ngạc nhiên nhìn Kỳ Phong. Cậu không hiểu, mặc dù là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng cậu chỉ mới gặp mặt hắn chưa lâu, sao lại khiến hắn bận tâm đến vậy? Hoàng đế bỗng dưng cười phá lên, rồi nói:
“Giỏi lắm! Ngươi hôm nay ăn gan hùm rồi nên mới tìm đến trẫm mà ra điều kiện. Muốn trẫm thả nó ra khỏi điện Hàn Phong cũng được thôi, nhưng Tứ hoàng tử ngươi phải chịu phạt một trăm hèo. Còn Thất hoàng tử Hạo Phong, chỉ được ở điện Thanh Phong, không có cung điện riêng, cũng không được rời khỏi đó nửa bước!”
Kỳ Phong ngoan ngoãn chịu đánh một trăm hèo khiến ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao một hoàng tử nổi tiếng lãnh đạm vô tình như hắn lại vì một hoàng tử thất sủng mà bị hoàng đế phạt đánh. Hạo Phong chứng kiến bà Lý bị đánh đã đủ đau lòng, nay một người xa lạ vì cậu mà bị đánh, càng đau lòng hơn. Cậu hướng những thị vệ đang thực hiện hình phạt với Kỳ Phong, van nài:
“Đừng đánh nữa! Tôi không rời khỏi đó là được chứ gì! Tiếp tục đánh nữa, anh ấy sẽ chết mất!”
Kỳ Phong cắn chặt răng chịu đau:
“Em đừng lo… Ta được làm bằng mình đồng da sắt… không chết… dễ dàng vậy đâu…”
Hạo Phong nhìn máu rơm rớm trên y phục của hắn, dĩ nhiên không tin. Cơ thể con người là làm từ máu thịt, đến cả kẻ ngốc cũng biết được. Cậu không hiểu, thực sự không hiểu, vì cớ gì mà hắn lại phải chịu khổ sở như vậy. Thuyết phục mãi không xong, cậu liền lao tới che chắn cho hắn, chịu một roi lên lưng.
Vừa lúc ấy, Trang Quý Phi cũng hớt ha hớt hải chạy tới, bù lu bù loa:
“Đồ ngốc! Con bị điên rồi đúng không? Sao lại vì nó mà hành hạ bản thân như vậy?” Rồi nàng hướng các thị vệ quát lớn: “Tránh ra hết cho bổn cung! Ngay cả Tứ hoàng tử mà các ngươi cũng dám đánh?”
Kỳ Phong bị đánh đau, vẫn không rên một tiếng, xung quanh hắn hết Trang Quý Phi tới Hạo Phong khóc lóc kêu gào như thể hắn sắp chết đến nơi, cảm thấy phiền muốn chết, bất lực nói:
“Mẫu phi mau tránh ra đi… Kẻo phụ hoàng trách phạt luôn cả người…”
Trang Quý Phi vẫn mặc sức kêu gào:
“Ta không tránh! Nếu ngài phạt thì để ta chết cùng đứa con có hiếu nhà ngươi, cho ngươi vừa lòng!”
“Mẫu phi… chả phải người đã từng nói làm người phải thật vô tình, kể cả máu mủ ruột rà cũng mặc kệ hay sao… Giờ lại vì con mà hoảng loạn lên vậy… không giống người tý nào…”
Trang Quý Phi bị Kỳ Phong chọc đến tức điên, nghẹn họng không nói nổi thành lời. Trong khi đó, Hạo Phong ở bên cạnh đã bị lôi ra một bên, Kỳ Phong lại tiếp tục hứng chịu từng cái quất roi vô cùng đau đớn. Sắc mặt hắn dần trắng bệch nhưng vẫn không thèm cất tiếng van nài:
“Mẫu phi chưa từng dạy con, có ơn tất trả. Nhưng đạo lý thông thường đó, con không cần phải học ở người…”
Khi hình phạt hoàn thành, cũng là lúc Kỳ Phong vì kiệt sức và đau đớn mà ngất đi.
Kỳ Phong bị thương mất mấy ngày mới có thể ngồi dậy, Hạo Phong túc trực bên hắn không rời nửa bước. Cậu vẫn không tài nào hiểu được tại sao hắn lại vì cậu mà chịu đánh đau. Kỳ Phong mỉm cười xoa đầu cậu:
“Xưa nay, ta làm gì cũng có nguyên do. Mẫu phi của em giúp ta một lần, ta trả ơn người một lần.”
Hắn chỉ nói vậy, còn chi tiết thế nào, không kể rõ. Hạo Phong không cần biết những lời hắn nói có phải là thật hay không, nhưng từ đó, Kỳ Phong đối với cậu, giống như bà Lý, Bạch Hổ, đã trở thành người thân không thể thiếu trong cuộc đời.
Cũng từ đó, bọn cung nhân không ai dám tỏ thái độ khinh ghét với Hạo Phong nữa. Gương mặt lãnh đạm đến vô tình khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng e dè của Kỳ Phong là vũ khí lợi hại nhất để không ai dám đụng vào “báu vật” của hắn. Hạo Phong cứ thế bình yên lớn lên bên cạnh người anh rất đỗi dịu dàng của mình.