Thiên Địa Tân Truyện - CHƯƠNG 5: TẤT CẢ ĐỀU LÀ NÓI DỐI
CHƯƠNG 5: TẤT CẢ ĐỀU LÀ NÓI DỐI
Chiếc bút lông mang theo hạnh phúc của hắn, hy vọng của hắn, niềm vui của hắn mà gãy làm đôi.
Thiên cố giữ bình tĩnh, thầm nghĩ “Phải nhẫn nhịn, không thể để đệ đệ thất vọng, không thể”. Cứ như vậy hắn lại hèn nhát một lần nữa cúi đầu trước bọn bắt nạt, nhặt bút.
Tưởng chừng có thể như vậy mà xong chuyện, có thể một lần nữa mà nhẫn nhịn. Ngờ đâu, bút chưa đến tay thì đã bị bàn chân mang đôi giày thêu hoa kia giẫm nát
Tên công tử con nhà giàu đó đang đạp trên cây bút, cây bút mà hắn trân trọng, bảo bối của hắn.
-Bỏ chân ra! TA BẢO NGƯƠI BỎ CHÂN RA!
Thiên hét lớn đến mức cả lớp học đều nhìn hắn, không khí lớp học vô cùng căng thẳng
-A! Giận rồi kìa, giận rồi kìa! Hahaha! Không ngờ ngươi cũng biết giận. – Tên cầm đầu cười một cách ngạo nghễ, nói một cách đầy chế giễu.
Nhìn thấy gương mặt Thiên cũng không dễ coi, một tên trong đám liền nói nhỏ với tên cầm đầu.
-Đại ca, ta thấy hay là tha cho hắn đi, mọi người cũng đang nhìn chúng ta. Sẽ lớn chuyện đó!
Dù lời nói dễ nghe, ý tứ vô cùng tốt nhưng mà một chữ cũng không lọt vào tay tên thủ lĩnh, hắn cười quát lớn.
– Ha, ta mà sợ hắn sao? Ta là ai, hắn là ai. Chỉ là một cây bút nát, sợ gì chứ. – Càng nói chân hắn càng giẫm cây bút mạnh hơn, chà xát.
Tiếng giày chà xát trên nền đất, cùng với hình ảnh cây bút bị giẫm đạp, như thôi thúc Thiên “Không thể nhịn nữa, không thể, không thể”. Hắn… vẫn cúi đầu.
-Ngươi thấy không, người như hắn làm sao có dũng khí đó! Người tặng hắn cây bút nát này chắc cũng là loại người chẳng ra gì, rác …
BỐP!
RẦM!
Tên cầm đầu chưa nói hết câu, mọi người đã nhìn thấy hắn ôm mặt, ngã trên đất. Mà người đánh hắn là Thiên.
-Ngươi … ngươi… dám đánh …..!
BỐP!
-Đồ rá….
BỐP!
Thiên nắm cổ áo hắn kéo hắn ngồi dậy, nói.
-Ngươi có thể sỉ nhục ta, lăng mạ ta. Nhưng người đó ngươi không thể đụng đến.
-“Người đó” nói cũng thật dễ nghe, cuối cùng cũng chỉ là một tên rác rưởi như ngươi.
Thiên lúc này nghe đến không thể nghe được nữa liền vung tay định tát hắn thì, lão sư đi đến ngăn lại.
-Nè nè! Mấy cậu làm gì vậy hả?
Ngay khi thấy tiểu công tử nhà Thông chính sứ bị đánh, liền lập tức chạy lại, ngăn cản, quát mắng:
-Thiên trò làm gì vậy hả? Các trò nữa sao không ngăn cản bạn mình. Mau mau mau kéo nó ra.
Nói rồi lại cúi đầu nhìn tiểu công tử kia, hỏi thăm:
-Hứa công tử ngài không sao chứ? Có sao không, để ta kêu thầy thuốc đến cho ngài.
Tên vô lại đó, chẳng biết tốt xấu hất tay lão sư ra, hất hàm nhìn Thiên nói:
-Ông lo mà xử lý tên kia kìa.
Lão sư vâng vâng dạ dạ, cúi người chào hắn, tên đó thì không nói gì hết, quay người rời đi.
Đợi khi mọi người đi hết thì Thiên cúi xuống từ từ nhặt bút.
Tan học, Thống chính sứ đến đón con trai mình. Vốn là một người hiểu lễ nghĩa, càng hiểu con trai mình. Khi được lão sư kể về việc lúc sáng, ông ta liền tạ lỗi thầy giáo rồi quát mắng tên tiểu tử kia, bắt hắn cúi đầu xin lỗi trước bao người.
Người ngoài chỉ thấy Thống chính sứ là một người “vì nghĩa diệt thân”, con trai mình bị đánh nhưng không hề tức giận, lại răn dạy nó không được gây sự, phải hiểu lễ nghĩa. Đâu ai biết sau lưng, ông ta nhờ vả lão sư “dạy dỗ” lại Thiên thật tốt.
Vậy là hôm đó, Thiên phải quỳ ở học đường đến khi mặt trời lặng mới có thể về. Thiên lại vui mừng, vì người hắn chọc đến là con của một tên giả danh giả nghĩa. Hừ! Nếu không bây giờ chắc đã bị đuổi học rồi.
Tại phòng Thiên, Hội Tân Lâu….
Cẩn Du bước vào căn phòng tối ôm, hắn nhìn thấy lờ mờ bóng người giật mình la lên:
-Ai vậy!
-Là ta! – Thiên ngồi bên cửa sổ lên tiếng.
-Sao huynh không thắp đèn. Sao hả thất tình à!
-Cẩn Du, ta nhớ lúc ta gặp huynh, huynh là người lạnh lùng ích nói, vậy mà chưa hết thượng hoán huynh đã lộ nguyên hình rồi. *từ mùng 1 đến mùng 10*
-Ta chính là như vậy! Không muốn ở với ta nữa sao? Hả! hả! – Cẩn Du vừa nói vừa dụi dụi vào lưng Thiên.
…
-Được rồi ta đi thắp đèn!
Nói rồi, hắn đi thắp đèn. Ánh sáng dần lan đến chỗ Thiên, Cẩn Du thấy Thiên ngồi thẫn thờ trước cây bút gãy đôi kia liền lên tiếng hỏi:
-Sao hả! Bị bắt nạt rồi?
Thiên thở dài một cái, nói
-Huynh biết chỗ nào ta có thể làm thuê được không?
-Có chứ! Mà huynh hỏi làm gì?
-Ta chỉ là không muốn tạo thêm gánh nặng cho đệ ấy.
Sau hôm đó, bọn thiếu gia công tử kia vẫn không ngừng chế nhạo, bắt nạt Thiên, nhưng mà chuyện cũng không đi quá xa, vẫn chịu được.
Thiên bắt đầu đi làm. Cẩn Du giới thiệu cho hắn một tiệm sách. Thiên sẽ chép sách cho nơi đó, hắn kiếm được cũng không ít.
Nhiêu đó với Thiên thì chưa đủ. Không lâu sau, Thiên lại kiếm thêm được công việc nữa. Vậy là hắn kiếm được không ít tiền, hắn bắt đầu gửi thư cho đệ đệ hắn.
Ngày 13 tháng 12 năm 1237
” Địa à, huynh sống rất tốt, các đồng môn khác đều rất yêu thương ta, học tập ở đây cũng không vất vả. Ta chỉ muốn báo bình an.
Ta nhớ đệ”
Ngày 24 tháng 12 năm 1237
Hắn nhận được tiền đệ đệ gửi kèm theo một tờ giấy ghi bốn chữ “Mong huynh đỗ đạt”
“Địa à, học phí ở đây cũng không cao đệ không cần gửi nhiều thế đâu, đệ giữ lại để sống nữa chứ.
Ta sẽ lo!”
Ngày 27 tháng 12 năm 1238
“Ta chắc không thể về cùng đệ được, mong Tết năm sau ta có thể về. Ta sẽ làm sủi cảo cho đệ. Chủ quán ở đây rất tốt, ta sẽ ăn tất niên cùng ông ấy.
Không sao đâu!”
Ngày 3 tháng 1 năm 1239
“Năm mới rồi, không biết đệ có cao lên không, ta thật sự rất muốn gặp đệ. Ta có làm một hủ dưa muối chắc sẽ rất ngon. Ta gửi cho đệ.
Huynh cao lên rồi”
Ngày 17 tháng 7 năm 1239
Đến nay Thiên gửi đi cũng hơn trăm bức thư, tuy số tiền dùng để gửi thư không ít nhưng hắn có thể làm được, vì đệ đệ hắn.
Trăm bức thư này, trừ tình cảm của hắn với đệ đệ và ông chủ quán tốt bụng. Tất cả đều là nói dối.