Thanh Y Dao - Chương 5
Ngày 21 tháng 2 năm 1920 – Mùng Hai Tết Nguyên đán
Nửa đêm, một loạt thích khách áo đen bao vây nhà lão thợ săn. Tên cầm đầu chĩa thẳng năm đầu ngón tay về phía căn nhà như ra lệnh. Mười tay cung thủ bước vào vị trí. Bọn chúng giương cung và bắn liên tiếp vào mục tiêu trước mặt. Ở trong nhà, lão thợ săn và Hạc Hiên đều đã nhận thức được nguy hiểm cận kề.
Ngay từ phát bắn đầu tiên, chàng đã kéo tay nàng lăn xuống đệm. Thanh Ca nằm đè lên Hạc Hiên, tay chèn mạnh vào vết thương vừa được băng bó của chàng. Chàng nén đau, vòng tay qua eo đỡ nàng nằm xuống.
– Nằm xuống gầm. – Chàng nói.
Chàng đón Tiểu Thục từ trên giường rồi giao con bé cho nàng.
– Hai mẹ con nằm ở đây. Không có lời của ta, không được ra ngoài.
Phong thái chàng lúc này hệt như mấy vị Hoàng đế trong tưởng tượng của nàng. Nhưng nghĩ sao nàng vẫn thấy thật an tâm. Cảm giác được một người che chở hóa ra là như thế này. Là biết ngoài kia thật nhiều nguy hiểm nhưng vẫn tin rằng mình và con vẫn sẽ an toàn thoát ra. Trong một khoảnh khắc, mọi thành kiến của nàng về nam nhân trước mặt đều tan biến.
Ôm con trong tay, nàng ló đầu nhìn ra. Chàng rời phòng, gặp lại lão thợ săn ở phòng khách. Lão cầm hai thanh đao, ném cho chàng một cái.
– Bảo vệ thê tử và con của cậu. Ta không muốn đứa nhóc đáo để và con gái nó chịu thiệt.
Sau cái gật đầu của chàng, lão thợ săn xông ra liều mạng với toán thích khách. Mười cung thủ lần lượt cất tên, chuẩn bị kiếm chiến đấu trực diện. Tay cầm đầu điều năm tên xông vào nhà. Năm tên còn lại bị lão thợ săn chặn đứng ở cửa chính.
– Giết không tha. – Hắn rít lên.
Năm tên vung kiếm nhắm thẳng vào người lão thợ săn. Mũi kiếm của chúng đồng quy tại huyệt bách hội của lão. Tay lão đỡ lấy mũi đao, đặt chéo chắn ngay trên đỉnh đầu. Bọn chúng càng dí kiếm, lão càng chùn tay. Trong một giây ngắn ngủi, lão gập đầu gối lấy đà, tạo một lực vừa đủ và bất ngờ bật lên, hất văng bọn chúng ra xa.
Sau lượt phản công đầu tiên của lão thợ săn, bọn chúng mất đi cơ hội tấn công cùng lúc. Cả bốn đều đang nằm la liệt. Ngay lập tức, hai tên nọ, cũng là hai tên bị thương nhẹ nhất, bật dậy, xông lên từ hai phía. Lão ý thức được nguy hiểm, nhanh chóng lùi về sau. Hai mũi kiếm vừa sượt qua, lão đã xoay một vòng, đao giương lên, sượt một đường thật sâu qua bụng tên bên trái mình. Hắn ôm bụng nén đau, liều mình đâm vào người lão thợ săn một nhát nhưng không thành. Lão chặt đôi kiếm hắn bằng lưỡi đao sắc nhọn rồi quẳng hắn sang một góc.
Tên còn lại thấy vậy liền thế chỗ đồng bọn, vào ngay tư thế chiến đấu. Hắn chếch mũi kiếm lên trên, nhắm thẳng vào cổ họng lão thợ săn. Đòn kiếm dù tốc độ nhưng không hề làm khó lão. Chỉ độ một giây sau, lão cong lưng, ngửa người về sau. Kiếm lao thẳng lên không trung. Tên thích khách mất đà, nhất thời không nhìn thấy chân lão đang nâng lên, một phát đá bay vũ khí của hắn. Song hắn cũng không vừa. Lợi dụng tình thế này, hắn túm lấy cổ chân lão, hết sức bình sinh kéo ra trước làm lão ngã nhào.
Bắt đầu, đồng bọn hắn xông vào, bốn tên ghì chặt chân tay lão dưới đất. Tay thứ năm đang bị thương lếch thếch lại gần, ngồi hẳn lên bụng lão. Một tay hắn ôm bụng, một tay đã lăm le thanh kiếm. Hắn giơ tay, chuẩn bị xiên một nhát kết liễu thì lão bật người dậy, húc mạnh vào đầu hắn. Cú chạm làm hắn choáng váng, không giữ nổi thăng bằng mà ngã nhào. Cũng với lực đó, lão hất cẳng bốn tên đang khống chế mình, thành công đoạt lại thanh đao.
Cảm thấy không thể hạ gục lão thợ săn, tay thích khách vừa bị húc đầu vòng tay ra sau lưng, rút ra một mũi tên từ trong ống. Nhân lúc lão lơ là, hắn ngóc đầu dậy, cắm phập vào giữa bờ lưng rộng lớn của lão. Mũi tên xuyên qua lớp áo, ghim chặt vào phần mềm. Dường như không bất ngờ, lão lừ đừ quay lại, tay không rút mũi tên ra khỏi.
– Các ngươi tưởng có thể giết ta bằng một mũi tên bé nhỏ vậy hay sao?
Lão cười đắc thắng rồi cắm phập thanh đao xuống ngực kẻ vừa đâm lén mình. Hắn miệng đầy máu thều thào:
– Mũi tên không giết ngươi. Độc tẩm ở mũi tên mới giết ngươi.
Hắn nhìn lão, trưng ra vẻ mặt mãn nguyện lúc cuối đời. Lần này thì lão không cười được nữa. Chưa đến một khắc nữa thì lão sẽ toi mạng. Trước mặt lão bây giờ là năm tên thích khách kể cả tên cầm đầu mà lão buộc phải xử lí. Phải đảm bảo không kẻ nào được làm hại mẹ con nàng.
Lúc bấy giờ, ở trong nhà, năm tên thích khách đã vây lấy phòng ngủ. Hạc Hiên đứng trước giường chắn cho nàng và Tiểu Thục. Hai mẹ con nằm im thin thít không nói gì. Nàng nghe thấy rõ tiếng hô hào của bọn chúng. Chỉ nhìn dưới gầm thôi cũng biết chúng đã bắt đầu tấn công chàng. Vậy mà chàng không hề cử động, còn chống đao lão thợ săn đưa xuống đất. Đến đoạn này, nàng tưởng mình đã tin sai người.
Chàng không đánh cũng không đỡ. Chiến thuật duy nhất của chàng là đứng im và chịu đòn. Nàng không thấy rõ nhưng nàng đoán là mặt chàng đã sưng đỏ vì ăn đấm, mà có lẽ còn tệ hơn nữa vì bọn chúng dùng kiếm. Mặt nạ chàng đứt dây rơi xuống đất, ở trên còn vương rất nhiều máu tươi.
– Hạc Hiên… – Nàng vô thức gọi tên.
Chẳng hiểu bọn thích khách đánh nhau kiểu gì mà làm rơi cả lọ thuốc nước xuống sàn, vỡ tan tành. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nàng vừa hít phải đã giật bắn mình.
Không hiểu sao, cùng lúc ấy, bọn thích khách đồng loạt ngã ra sàn, tên nào tên đấy mặt tái mét như vừa gặp vong. Không tên nào đứng dậy được sau trận đánh với chàng. Kết quả dường như nằm ngoài dự đoán của nàng. Không lẽ vừa có phép màu xảy ra?
Sau đó, nàng lọ mọ bò ra. Chàng toan cúi xuống nhặt mặt nạ thì bị nàng giữ tay lại. Lúc này, nàng đã ở trước mặt chàng. Hai tay nàng đỡ lấy mặt chàng, xoay đi xoay lại mấy vòng. Nhìn xong nàng còn sờ khắp bắp tay chàng, cuối cùng nhận ra vết thương ở eo lại toác miệng. Cũng may là chỉ có một vấn đề ấy. Nếu không, nàng không biết phải xử trí thế nào.
– Ta đã rất sợ ngài bị thương. – Nàng nói, tự động hạ tay xuống – Ta không thấy ngài phản công gì cả.
Chàng nhìn nàng, vội vàng lắc đầu:
– Ta không sao.
– Ta còn thấy ngài chống đao xuống. Là ngài không biết võ phải không? Ngài cứ đứng im như vậy. Đáng lẽ ra ngài phải để ta giúp ngài. Vậy sao bọn chúng lại nằm la liệt thế kia? Có thật là ngài đánh bại bọn chúng không?
– Thôi được rồi. Cô đưa Tiểu Thục ra đi.
Nàng dù rất tò mò nhưng cũng phải tạm gác chuyện hỏi han lại.
– Xin lỗi. – Nàng ngượng ngùng lùi về sau – Ta hơi lo vì trong vũ khí của bọn thích khách có độc…
Vừa ngẩng lên, nàng đã bắt gặp một tên thích khách ngoài cửa đang giương cung lên định bắn, mũi tên hướng đến ngực chàng. Không rõ hắn từ đâu ra nhưng chàng lại không để ý là mình bị ngắm tới. Chỉ khi hắn thả dây, chàng mới ý thức được nguy hiểm cận kề, song lúc này mọi thứ đã quá muộn.
Nàng siết chặt lấy vai chàng, xoay lưng về phía tên thích khách. Mũi tên xoáy sâu vào bả vai, xuyên qua lớp xương sụn và cuối cùng kẹt cứng giữa lồng ngực nàng. Ngay sau khi nàng trúng tên, lão thợ săn đã xuất hiện đằng sau kẻ đánh lén. Lão dồn chút sức lực cuối cùng để kết liễu hắn rồi cũng kiệt quệ khuỵu ngã.
Lúc này, nàng ngã vội vào vòng tay chàng. Máu từ vết thương cứ ồng ộc ra như suối, nhuốm đỏ y phục của cả hai. Tay chàng đỡ lấy ngực nàng, cố không để máu chảy thêm:
– Thanh Ca, Thanh Ca.
Đầu nàng cứ tê dại như ong đốt, lồng ngực đau như có ai lấy chân đạp. Chẳng mấy chốc, tiếng vù vù bên tai đưa nàng vào giấc ngủ. Nàng gục đầu vào bắp tay chàng.
– Thanh Ca. – Chàng lay nhẹ nhưng nàng không tỉnh lại nữa. Chàng quay sang nhìn lão thợ săn – Đại thúc. – Không một tiếng đáp lại.
Chàng rút tên ra khỏi ngực nàng. Máu ứa ra nhưng chàng mau chóng băng lại.
Giữa lúc nguy cấp thì Đức Khải từ đâu chạy đến. Hắn là thị vệ thân cận của Hạc Hiên. Đã một ngày một đêm hắn dẫn người đi tìm chủ tử mà chưa có tung tích gì. May sao gặp được chàng ở đây, hắn vui không kể xiết. Nhưng niềm vui của hắn chóng lụi tàn khi chứng kiến cảnh xác người nằm rải rác từ ngoài sân vào đến trong nhà.
– Điện hạ. – Hắn khấu đầu trước chàng, động tác rất chỉn chu – Thuộc hạ đến muộn, thật may là ngài vẫn ổn.
– Giúp ta một tay. – Chàng đưa tay nhờ hắn kéo mình dậy. Hắn giúp chàng đỡ cô nương đang bất tỉnh trong tay.
– Cô nương này là?
– Mau ra chuẩn bị ngựa.
Chàng không muốn giải thích. Hắn quay đi thì nghe thấy tiếng chàng nên khựng lại, tưởng chàng gọi mình.
– Bé con, ra đây với ta.
Hắn quay ngoắt đầu lại. Một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi rụt rè bò ra từ dưới gầm giường, ôm lấy chân chàng thút thít. Hoa ra chàng gọi con bé chứ không phải hắn.
– Mẹ… Mẹ…
“Nữ nhân trên tay Điện hạ hẳn là mẹ nó”, hắn nghĩ.
– Bé con có muốn đi cùng ta không? – Chàng nghiêng đầu hỏi. Thật khó để dỗ dành con bé khi chàng còn đang bế nàng trên tay.
– Cha… Con muốn đi cùng cha. Cha cũng sẽ dẫn mẹ theo chứ?
Đến lúc này thì Đức Khải không đứng vững được nữa. Hắn bần thần lùi ra sau, tay vịn vào thành cửa cho khỏi ngã.
– Cha? Mẹ? Điện hạ? Chuyện này là sao? – Hắn thấy bối rối vô cùng. Chủ tử hắn chỉ mất tích có một ngày mà thành ra chuyện thế này.
– Đừng nhiều lời. Không có nhiều thời gian đâu.
– Dạ, thuộc hạ làm ngay.
Hắn thôi không suy diễn nữa. Chuẩn bị ngựa xong, Đức Khải giúp chàng lên ngựa. Chàng để nàng ngồi trước mình, tay trái cầm cương, tay phải vòng qua ôm lấy eo nàng.
– Bé con, bám chắc. – Chàng bảo Tiểu Thục đang ngồi sau lưng mình.
– Dạ. – Hai tay con bé níu chặt lấy vạt áo chàng.
– Đức Khải. Giúp ta lo hậu sự cho đại thúc. Dọn dẹp hết chỗ này, không để kẻ nào trốn thoát. Xong việc về kinh thành gặp ta.
Hắn nhận lệnh. Bóng chàng cứ thế khuất dần sau những rặng thông cổ thụ.
*
Một canh giờ sau, chàng có mặt tại Tuệ Vương phủ. Gia đinh ráo riết đỡ chàng xuống ngựa. Sau đó, chàng bế nàng một mạch vào phòng riêng. Tiểu Thục lẽo đẽo chạy theo chàng. Mọi người đều lấy làm lạ, không biết nữ nhân kia có thân phận gì đặc biệt mà lại được Tuệ Vương đích thân cứu về.
Lời bàn tán của đám gia đinh về nàng nhanh chóng truyền đến tai Ái Châu và Xuân Kỳ. Họ tạm gác lại việc riêng, mau chóng chạy đi gặp chàng.
– Điện hạ. – Cả hai hành lễ.
Lúc bấy giờ, Thanh Ca đã được đặt nằm xuống giường. Chàng ngồi bên ghế, hai tay chắn vết thương ở bụng. Xuân Kỳ tinh mắt nhìn ra, vội vã chạy đi gọi đại phu. Còn Ái Châu ở lại, sốt sắng quỳ dưới chân Hạc Hiên, lúng túng muốn cởi áo cho chàng.
– Điện hạ, ngài bị thương rồi. Để em xem vết thương cho ngài. – Nàng ta vừa chạm vào hàng cúc thì bị chàng gạt vội đi.
– Không cần. Đem nước ấm tới đây. Giúp ta lau mặt cho Thanh Ca cô nương.
Nàng ta liếc sang bên cạnh. Thanh Ca nằm bất động, chân tay cứng đờ như xác chết. Mặt nàng dính thứ gì mà đen như nhọ nồi, trông mới xấu xí làm sao. Giữa ngực, vết thương vẫn đang rỉ máu. Nàng ta thở hắt một cái rồi đi lấy nước.
Tiểu Thục từ bấy giờ vẫn tập trung quan sát Ái Châu. Con bé nhìn nàng ta khuất sau cửa, e dè chạy đến lay tay chàng.
– Cha. Đó là ai vậy ạ?
– À. Là người trong phủ ta. Nàng ấy tên Ái Châu. Còn người vừa đi là Xuân Kỳ.
– Con phải gọi là gì ạ?
– Con gọi là chị cũng được. Các nàng ấy cũng không hơn con bao nhiêu tuổi.
– Nhưng mà… con không thích chị Ái Châu. Chị ấy lườm mẹ từ lúc bước vào phòng. Mắt của chị ấy đáng sợ lắm.
Chàng không nói gì, chỉ xoa đầu con bé thay cho lời an ủi. Một lúc sau, Ái Châu quay lại, đem một thau nước lạnh đặt bên giường. Chàng lấy khăn dấp nước rồi lau mặt cho nàng.
– Điện hạ, để em làm cho. – Nàng ta chìa tay lấy khăn.
– Khỏi.
Chàng muốn tự tay chăm sóc nàng. Nhìn điệu bộ ân cần của chàng, Ái Châu không nói năng gì, khoanh tay tựa vào thành giường. Mắt nàng ta đảo quanh phòng vờ như chẳng quan tâm. Nhưng đôi khi, nàng ta vẫn liếc sang. Những lúc ấy, chàng đang cẩn thận vén tóc cho nàng.
“Nữ tử kia thật tầm thường. Trên đầu còn chẳng có lấy nổi một cây trâm”, Ái Châu thầm nghĩ. Nàng ta vô thức sờ lên tóc. Bộ trâm cài mà nàng ta đeo là do chính tay Điện hạ thiết kế, cả kinh thành này chỉ duy nhất một mình Ái Châu là sở hữu. Thế rồi, nàng ta nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng. Mấy vết nhọ kia lau bằng nước rồi mà cũng không hết. Hình như đó là chàm đen chứ không phải bị bẩn mặt. Giờ thì Ái Châu chắc chắn rằng Thanh Ca không đẹp bằng mình. Chỉ nguyên gương mặt đen thui xấu xí thế kia thôi là đã không thể nào lọt vào mặt xanh của Điện hạ được rồi.
Không lâu sau đó, Xuân Kỳ dẫn đại phu trở lại. Hành lễ xong, lão lụ khụ tiến vào. Bắt mạch vẫn luôn là bước khám bệnh đầu tiên.
– Mạch tượng vô cùng rối loạn.
Lão kết luận rồi trải dụng cụ lên giường, dùng kim châm cứu cho nàng. Chàng đứng ngồi không yên, cứ nhấp nha nhấp nhổm. Một khắc sau, lão rút kim, quay ra dặn dò:
– Lão phu đã châm kim cầm máu. Vết thương trên ngực cô nương chỉ cần băng bó cẩn thận thì sẽ không sao nữa. Nhưng… – Lão ngần ngại nhìn chàng.
– Vết thương của nàng có độc phải không? – Chàng nhớ lại lời cảnh báo của nàng trước đó, rằng vũ khí của lũ thích khách có độc.
– Dạ đúng là vậy.
– Nhưng… Vì sao có người đột tử vì độc, mà nàng lại chỉ ngất đi? – Người chàng nhắc đến chính là lão thợ săn.
– Là bởi vì trước đó, cô nương này đã trúng rất nhiều độc. Độc tích tụ trong máu, khi gặp độc mới sẽ kìm hãm lẫn nhau, do đó chưa chết ngay. Nhưng để lâu cũng sẽ làm nội tạng thối rữa. Nếu không chế ra thuốc giải e rằng chỉ còn cách chuẩn bị hậu sự từ sớm.
– Có thể kê đơn giải độc ngay cho ta được không? – Chàng sốt sắng.
– Bẩm Điện hạ, lão phu lực bất tòng tâm. Độc trong người cô nương vốn đã khó chữa, nay còn kết hợp với một loại độc mới, thuốc giải cũng đã khác đi. Chỉ cao thủ độc dược mới có thể cứu được cô nương mạng này mà thôi. Lão phu sẽ kê đơn ức chế độc tính bằng cỏ Đông Giao. Điện hạ cho cô nương uống buổi tối mỗi ngày thì sẽ tỉnh lại.
Lão vừa rời đi, chàng ngồi phịch xuống ghế.
– Xuân Kỳ, ngươi biết ai có khả năng trị bách độc không? – Hẳn chàng phải tuyệt vọng lắm mới hỏi đến cô.
– Dạ, Xuân Kỳ không biết. – Xuân Kỳ đến bên giường, quan sát kĩ cô nương lạ mặt – Nhưng hình như có một vị xưng là “Soái Ca Giang Hồ” rất am hiểu về độc dược.
– Bất cứ người nào ngươi thấy phù hợp, hãy mời về đây.
– Tối nay Xuân Kỳ và anh Khải sẽ đi ngay ạ. Nhưng Điện hạ à… Ngài đang bị thương rồi. Hay là để Xuân Kỳ băng bó giúp ngài? Ngài lao lực vì cô nương này thì cũng phải biết chăm sóc bản thân kia chứ? Ngài mất tích một ngày một đêm, Xuân Kỳ suýt chút nữa đã xông vào rừng tìm ngài.
– Rồi thôi. – Chàng khẽ cười – Lo cho ta như vậy mà không hỏi thăm Đức Khải một câu sao?
Cô bĩu môi:
– Ôi, anh Khải có bao giờ hỏi han Xuân Kỳ đâu kia chứ? Giờ Xuân Kỳ cũng không thiết quan tâm anh ấy nữa.
Chàng tủm tỉm:
– Tối nay hắn về rồi. Dạo này ngươi không nấu món cá xốt cà làm hắn cứ phàn nàn suốt.
– Kệ anh ấy chứ. – Xuân Kỳ giữ vững quan điểm – Xuân Kỳ không thèm làm cá xốt cà nữa.
– Làm đi, ta muốn ăn. – Ái Châu vỗ nhẹ vào lưng Xuân Kỳ – Điện hạ chắc cũng đồng tình với ta.
Chàng gật đầu.
– Thôi được. Xuân Kỳ chỉ làm vì Ái Châu tỷ và Điện hạ thôi. Còn cái người nào đó thì không phải đâu nhé.
Ái Châu bặm môi cười.
Cá xốt cà là món thương hiệu của Xuân Kỳ. Trong bếp không một ai dám so tài với cô. Cũng vì món này mà Đức Khải đổ cô ngay từ miếng cắn đầu tiên.
– Cha, con cũng muốn ăn cá xốt cà. – Tiểu Thục từ đằng sau chàng chạy ra, xoa xoa cái bụng bé tí của mình. Chàng sực nhớ là sáng giờ con bé chưa ăn gì.
– Cha? – Ái Châu và Xuân Kỳ đồng thanh. Lúc bấy giờ cả hai mới để ý đến sự hiện diện của Tiểu Thục.
Chàng cười đầy ẩn ý, kéo con bé lại gần:
– Đây là con gái ta, Tiểu Thục. Hai ngươi xem còn điểm tâm gì đem lên cho con bé. Bụng réo lên rồi.
– Ôi, vậy Xuân Kỳ sẽ phải gọi Tiểu Thục là tiểu Điện hạ ư? – Xuân Kỳ ngồi xuống ngang hàng với Tiểu Thục, kéo tay con bé ra làm quen – Chào cô bé.
– Xuân Kỳ chị. – Con bé lanh lợi gọi tên.
– Ôi, tiểu Điện hạ dễ thương quá này! Còn biết cả tên Xuân Kỳ nữa. – Xuân Kỳ nhấc bổng Tiểu Thục lên, xoay con bé mấy vòng trên không. Tiểu Thục cười khanh khách.
– Em quá khích quá đi. – Ái Châu tựa tường nhắc nhở – Giờ ta đưa Điện hạ về phòng băng bó. Ở đây giao cho em đấy.
Nàng ta đỡ chàng đứng dậy. Cả hai khoác tay nhau rời phòng. Trên đường đi, chàng kể hết cho nàng ta nghe chuyện ở hang động.
Xuân Kỳ cho Tiểu Thục ăn xong rồi quay ra băng bó cho Thanh Ca. Cô chọn lấy bộ y phục màu xanh ngọc của mình mặc tạm cho nàng. Có một vài lí do khiến Xuân Kỳ đưa ra lựa chọn này. Một phần là do nước da nàng không hợp với y phục sẫm màu, phần lớn là do y phục của hai mẹ con nàng trước đó đều mang màu xanh.
– Chị ấy cũng thật đáng thương. Trúng độc nặng thế này rồi biết phải làm sao? – Xuân Kỳ vừa nặn tay cho nàng vừa ca thán.
– Chị Xuân Kỳ ơi, trúng độc là gì ạ? – Tiểu Thục thắc mắc. Tay con bé vẫn cứ nắm lấy tà áo mẹ không rời.
– À…
Cô tần ngần chưa biết phải giải thích thế nào thì Đức Khải từ ngoài bước vào. Trời đã tối.
– Bánh bao đáng yêu ơi, ta về rồi đây. – Hắn tung tăng bước vào, lại gặp phải đứa nhóc gọi Điện hạ bằng cha – Lại là nó à? – Hắn tỏ vẻ chán chường. Đến giờ hắn vẫn chưa rõ lai lịch của đứa trẻ này.
– Này, anh xấu tính vừa thôi. Con bé có tên mà. Nói đi, tên bé là gì?
– Dạ, Hiền Thục. Nhưng mẹ hay gọi là Tiểu Thục ạ.
Xuân Kỳ xoa đầu con bé, hất hàm với Đức Khải:
– Thấy chưa? Con bé đáng yêu như vậy mà anh cứ khó chịu.
– Đâu? – Hắn gãi đầu phân trần – Ai bảo nó gọi Điện hạ là cha? Chẳng biết hai mẹ con nó thân phận thế nào mà làm thân được với Điện hạ?
Nghe đến đây, Tiểu Thục không khỏi tò mò mà hỏi lại:
– Tại sao lại không được gọi Điện hạ là cha ạ?
– À. Vì ngài là Tuệ Vương, là Nhị Hoàng tử nên không được tùy tiện gọi như vậy. Ngài chưa có thê tử mà đã có con sẽ bị người khác nói xấu đó. – Xuân Kỳ giảng giải.
– Nhưng mẹ Tiểu Thục là thê tử của cha mà. – Con bé vô tư đáp – Không lẽ anh chị muốn cướp cha của Tiểu Thục?
Xuân Kỳ và Đức Khải nhìn nhau. Hai người vụng về dỗ dành con bé:
– À không, không ai cướp cha bé cả.
– Ừ, bọn ta chỉ nói vậy thôi. – Đức Khải miễn cưỡng – Nhưng mà rõ là kì. Chuyện ngài có con riêng sao chúng ta không biết? Ta hỏi mà ngài cứ lảng sang chuyện khác.
– Ở với Điện hạ lâu như thế mà anh vẫn có suy nghĩ vậy sao? – Xuân Kỳ nhéo tai hắn – Chán anh lắm.
– Ơ, đau, đau. – Hắn nhích người, tay níu chặt lấy tay cô – Ta xin mà, bánh bao nhỏ.
Xuân Kỳ xì một cái rõ to, buông tay:
– Điện hạ còn có chị Châu, sao mà quen người khác ở bên ngoài được? Xuân Kỳ thuận miệng cũng chỉ trêu là tiểu Điện hạ vậy thôi. Anh không thấy chị Châu rất đỗi bình thường đó sao? Việc gì chúng ta phải khó chịu?
– Ừ, cũng phải. – Hắn quay sang Tiểu Thục – Thế bé nói xem vì sao lại gọi Điện hạ là cha?
Con bé mở to mắt, thật thà kể lại chuyện từ khi hai mẹ con bị truy đuổi cho đến khi gặp chàng ở hang đá.
– Một người tốt như vậy chắc chắn là cha của Tiểu Thục. – Con bé khẳng định.
Xuân Kỳ không biết nên nói thế nào cho con bé hiểu, chỉ xoa đầu cười gượng:
– Thôi được rồi, để khi nào mẹ bé tỉnh dậy rồi tính tiếp vậy. Hôm nay bé muốn ngủ với mẹ hay với Xuân Kỳ?
– Dạ với chị Xuân Kỳ. Tiểu Thục sợ nằm cạnh mẹ, đụng vào vết thương làm mẹ đau.
Xuân Kỳ nhìn Tiểu Thục trìu mến:
– Vậy thế này. Giờ chị phải ra ngoài với anh Đức Khải. Bé qua chơi với Điện hạ một lát rồi chốc chị đón về phòng, được không?
– Dạ.
*
Tiểu Thục qua phòng khi Ái Châu vừa băng bó xong cho chàng. Thấy con bé, Ái Châu khoanh tay như tra hỏi:
– Nhóc qua đây làm gì?
– Tiểu Thục qua đây chơi với cha.
Con bé bẽn lẽn trốn sau rèm cửa. Ánh mắt của Ái Châu khiến con bé không được tự nhiên. Chàng nghiêng đầu, vẫy tay với Tiểu Thục:
– Bé con, qua đây.
Tiểu Thục lon ton chạy đến, tay ôm lấy chân chàng. Kiểu gì con bé cũng phải liếc nhìn Ái Châu một lần. Chàng bế con bé lên đùi ngồi, ấn nhẹ vào chóp mũi:
– Mẹ con sao rồi?
– Dạ… Mẹ vẫn ngủ, cha ạ. Mà mãi sao mẹ chưa tỉnh lại? Tiểu Thục nhớ mẹ quá.
– Mẹ chỉ mệt một chút thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu. Thế hôm nay bé con ăn gì?
– Dạ, con ăn cá xốt cà chị Xuân Kỳ nấu. Ngon lắm luôn ạ. Con còn gặp lại anh Đức Khải. Nhưng mà chị với anh cứ bảo con không được gọi cha là cha. Giống hệt như mẹ vậy.
– Đúng rồi đấy, nhóc không thể tùy tiện gọi Điện hạ bằng cha đâu. – Ái Châu thêm vào. Con bé nói đúng chủ đề mà nãy giờ nàng ta với chàng cãi nhau.
– Nhưng mà… – Con bé ấp úng.
– Ta nói không sao là không sao. Con gọi ta là gì cũng được. – Chàng nói với con nhưng lại nhìn Ái Châu.
– Thật ạ?
– Thật.
– Điện hạ. Em không đồng ý. – Ái Châu bất bình khoát tay. Nàng ta bước đến ngay trước mặt Tiểu Thục – Nhóc con này. Sau khi mẹ nhóc tỉnh dậy, hai mẹ con phải rời khỏi đây. Đây không phải chỗ để hai người tá túc đâu.
– Cha… – Tiểu Thục sợ rúc mặt vào áo chàng. Chỉ nhìn Ái Châu chống nạnh thôi cũng đã khiến con bé khiếp vía.
– Ái Châu, ra ngoài trước đi.
– Điện hạ! Không thể để nữ nhân nào xuất hiện trong phủ được. Ngài đã hứa với em ra sao? – Ái Châu nhăn mặt đập mạnh xuống bàn.
– Thôi. Thuốc của Thanh Ca sắc sắp xong rồi. Đem đến cho nàng ấy uống đi.
– Điện hạ! – Ái Châu giật giọng. Nàng ta ngày càng mất bình tĩnh.
– Mau đi đi.
Chàng xua tay, tỏ ý không muốn tiếp chuyện cùng Ái Châu nữa. Nàng ta giậm chân thật mạnh, hậm hực về phòng. Lúc này Tiểu Thục mới ngoảnh ra, miệng còn hơi mếu máo hỏi chàng:
– Cha ơi. Con không muốn đi đâu. Không có cha bảo vệ, con sợ sẽ có người làm hại mẹ.
Chàng đang giận cũng phải bật cười trấn an con:
– Ai nói là con phải đi nào?
Con bé nhe hàm răng sún ra cười khì.
– Cha tháo mặt nạ ra đi. Con muốn mượn.
Chàng chiều theo, chơi với con bé một lúc. Đến khi Xuân Kỳ và Đức Khải hồi phủ, con bé đã thiếp đi từ khi nào. Cô khéo léo ẵm Tiểu Thục về phòng, còn Đức Khải nán lại phòng chàng bàn việc.
– Điện hạ, hậu sự cho lão thợ săn đã xong xuôi rồi ạ.
Chàng gật nhẹ.
– Đại thúc thì mất mạng, Thanh Ca cô nương bị thương chưa rõ sống chết ra sao. – Chàng nói nhỏ như độc thoại.
– Điện hạ đừng tự trách mình. Chuyện này đều là ngoài ý muốn. Chẳng ai thích bị thương vào Mùng một Tết cả. – Đức Khải ngồi xuống đối diện chủ tử, rót trà mời chàng. Nhìn chàng thiểu não chống cằm, hắn vô thức siết chặt bàn tay, cơn giận sục sôi trong máu – Lũ thích khách khốn kiếp!
– Chuyện điều tra, ngươi làm đến đâu rồi? – Chàng lảng sang chuyện khác.
– Hiện tại ở Lam Thành đã có ba mươi mốt đứa trẻ mất tích. Nhiều gia đình đã trình báo lên tri huyện Dương Phi nhưng vẫn chưa được giải quyết. – Hắn lấy phong thư từ trong tay áo đặt lên bàn – Đây là danh sách những đứa trẻ chưa được tìm thấy.
Chàng mở ra. Cái tên đầu tiên đập vào mắt chàng là Lý Hiền Thục. Chàng rất lấy làm ngạc nhiên nhưng không hỏi gì. Một lát sau, chàng gấp phong thư lại.
– Còn chuyện thích khách thì sao?
– Đúng như lời ngài nói. Đám thích khách truy đuổi ngài đêm Ba mươi và đám tấn công nhà lão thợ săn sáng nay là cùng một bang phái. Trên người bọn chúng đều có dấu riêng của Mục Cẩu, hình đầu một con chó. – Hắn vỗ lên bắp tay mình. Đó là vị trí hình xăm của Mục Cẩu.
– Mục Cẩu đã mười năm không hoạt động trên giang hồ, nay lại bất ngờ xuất hiện?
– Dạ phải. Không những thế, bọn chúng còn liều chết để giết được ngài. Trên mũi tên tìm thấy ở nhà lão thợ săn có chứa một loại độc có thể gây đột tử ở người. Trước, bọn Mục Cẩu này tác oai tác quái ở thị trấn Lam Thành. Sau đó, Phạm Bằng nhậm chức, phá bỏ đường dây hoạt động của chúng. Ngày ấy, lão ta vẫn còn là tri huyện.
Cả hai trầm ngâm khi nhắc đến Phạm Bằng.
– Trong cung đang truyền tin rằng Hoàng hậu ban hôn cho ta và Phạm Khánh Nhã. Phạm Bằng chắc hẳn cũng nghe được tin này.
Đức Khải không giữ nổi bình tĩnh mà đập bàn:
– Lại là ả ta!
Thấy mặt chàng nghiêm nghị, hắn thu tay, hậm hực ngồi xuống.
– Hai cha con Phạm Bằng và Phạm Khánh Nhã có bao giờ tôn trọng ngài đâu kia chứ? Đâu phải nói ban hôn là ban đâu. Vị Hoàng hậu này cũng thật tâm cơ. Đày ngài về Bạch Dương bao nhiêu năm. Một tháng trước, Hoàng đế mới truyền ngài về kinh thành, phong làm Tuệ Vương. Chắc chắn Hoàng hậu không hài lòng mới ban hôn cho ngài.
– Không đơn giản chỉ là hài lòng hay không. Hoàng hậu sợ vị trí Thái tử của Tam đệ bị lung lay. – Chàng bình thản nhấp trà.
– Phải rồi. Hoàng hậu cất công đề bạt mới đưa hắn lên ngôi được. Con ruột có khác. Nhưng mà thế thì liên quan gì đến ban hôn vậy, Điện hạ?
– Hoàng hậu muốn kiểm soát ta.
– Ý ngài là, Hoàng hậu đưa Phạm Khánh Nhã đến phủ để giám sát hoạt động của ngài?
– Tiểu thư Khánh Nhã là nghĩa nữ của Hoàng hậu. Mọi động tĩnh của ta ở phủ chắc chắn sẽ được báo về cung.
Hắn đập bàn thêm lần nữa:
– Đúng là thâm độc.
– Cái miệng hại cái thân. Có người khác ở đây thì ngươi không giữ nổi mạng đâu. – Chàng nhắc nhở.
– Nhưng mà… – Hắn uất ức không nói thành lời.
– Có ra sao thì cũng phải im lặng. Ngày mai ta phải hồi cung thăm phụ hoàng một chuyến. Ngươi tiếp tục lo chuyện của Mục Cẩu.
– Nhưng ngài đi một mình có được không ạ? Ngài còn bị thương mà.
– Thôi. Khỏi lo cho ta. – Chàng xua tay.
– Với lại, chuyện của Thanh Ca cô nương thì sao ạ? Nếu để cô nương và đứa trẻ kia trong phủ thì người ngoài sẽ… – Hắn ít khi nói lấp lửng.
– Ta còn sợ người khác dị nghị sao? – Chàng nhếch môi.
Nhiều năm rồi, kể từ sau vụ hỏa hoạn ấy, dân chúng đã không dành bất cứ sự tôn trọng nào cho chàng, chỉ bởi vì vết sẹo bỏng tai ương kia và một giai thoại dân gian, có tên “Gian thần mặt quỷ”. Ai làm điều ác thì sớm muộn gì cũng sẽ hóa thành quỷ. Điều ấy xảy đến với chàng, nghĩa là bản thân chàng không trong sạch. Họ căm ghét chàng cũng vì suy nghĩ đó.
– Nhưng cô nương ấy thân thế ra sao chúng ta còn không rõ. Chưa biết chừng lại là gián điệp Hoàng hậu gài vào phủ.
– Thanh Ca cô nương cứu ta hai lần. Chừng ấy chắc là đủ để ngươi tin rồi chứ? – Ngừng một lát, chàng tiếp – Nghỉ sớm đi.
Hắn gật đầu, lặng lẽ lui ra.
Đức Khải nhanh chóng rơi vào trầm tư. Một nữ nhân không tên tuổi lại dám xả thân cứu Điện hạ hai lần, hoặc là rất gan dạ chính nghĩa, hoặc là lợi dụng hai chữ “ân nhân” để đạt được mục đích. Nhưng mục đích gì thì hắn chưa rõ. Có ra sao thì hắn vẫn tin vào giả thuyết thứ hai hơn. Không thể nào có một người tốt như vậy trên đời, nhất là đối với người mới quen biết. Với cô nương này, đề phòng là trên hết.