Đại Thần, Hảo Tụ Hảo Tán - Chương 13
Túc Mạch Dao đưa mắt nghi hoặc nhìn nữ Mục sư đang đứng chắn trước mặt mình, cô quay đầu nhìn một vòng, xung quanh không có một bóng dáng nào khác, chẳng lẽ là đang nói chuyện với cô?
[Phụ cận] Phù Đồ : Cô là ai?
[Phụ cận] Bổng Bổng : Cô chơi trò mất trí nhớ đến nghiện rồi à?
Túc Mạch Dao nhíu mày, nhìn kĩ từ trên xuống dưới nhân vật trước mắt này một lần, một lúc sau mới nhớ ra, đây chẳng phải là tiện nữ trong câu chuyện của em gái cô sao?
Đệ tử của tra nam [Vạn Lý Bách Ca], [Bổng Bổng]?
[Phụ cận] Phù Đồ : Thứ lỗi, những kẻ không quan trọng tôi thường không nhớ được.
[Bổng Bổng] có lẽ không ngờ tới Túc Mạch Dao lại thẳng thừng như vậy, một chút mặt mũi cũng không chừa cho cô ta, nhất thời không biết nên nói gì.
Không khí nháy mắt ngưng trọng, sóng ngầm tỏa ra mãnh liệt giữa hai người…
[Phụ cận] Bổng Bổng : Đêm nay tôi cùng [Vạn Lý Bách Ca] tổ chức hôn lễ, hi vọng cô đến góp vui.
Đêm nay?
Hình như Túc Phù Tô có nói, đêm nay con bé rảnh rỗi không có bài tập nên định online game một chút thư giãn, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Cứ nhất định canh lúc Túc Phù Tô có mặt mà làm lễ sao? Sớm hay trễ một ngày cũng không được?
Hôm qua Túc Phù Tô phải học trực tuyến, ngày mai con bé phải ở lại trường sinh hoạt…
Hai người này nhất định là có mối thù truyền kiếp!
Túc Mạch Dao im lặng không trả lời, [Bổng Bổng] bên kia lại nghĩ cô đang cực kì khó chịu, vì vậy nhanh chóng bồi thêm mấy câu.
[Phụ cận] Bổng Bổng : Dù gì cô cũng từng là sư nương của tôi, mối quan hệ cũng không tệ.
[Phụ cận] Bổng Bổng : Phu quân không muốn mời cô đến nhưng nghĩ tới đoạn thời gian tốt đẹp của chúng ta, tôi sao có thể làm như vậy được chứ?
[Phụ cận] Bổng Bổng : [Phù Đồ], tôi hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc của cô hơn bất kì ai khác.
Túc Mạch Dao “…”
Nếu hiện tại trước mặt con hàng bạch liên hoa này thực sự là Túc Phù Tô chỉ sợ con bé đã sớm phát rồ lên rồi…
Kĩ năng chọc tức người khác cũng không tệ đâu!
Túc Mạch Dao không phải người trong cuộc, hiển nhiên không có cảm giác gì, cực kì bình tĩnh đáp
[Phụ cận] Phù Đồ : Đó là đương nhiên, được đích thân tân nương mời, tôi nhất định phải đến rồi.
Không biết [Bổng Bổng] bị chạm trúng dây thần kinh nào, đột nhiên nổi giận đùng đùng, phẩy tay áo bỏ đi.
Túc Mạch Dao “…”
Excuse me?
Mời người ta thì ngọt ngào lắm đến khi người ta nhận lời thì trở mặt?
Ngay sau khi [Bổng Bổng] rời đi, đám người bang hội Ỷ Thiên Lâu cũng ra khỏi Huyền Thành, Túc Mạch Dao lập tức đưa tay ra đòi thù lao.
Người trả thù lao đương nhiên vẫn là [Huyết Vũ], hắn đưa cho cô 10000 ngọc cùng một số đan dược từ boss rơi ra, Túc Mạch Dao chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Túc Mạch Dao hoàn thành hoạt động ngày xong liền đi lanh quanh tìm kiếm nhiệm vụ phụ, sẵn tiện chờ tiểu đồ đệ online để dẫn hắn đi hoạt động. Bình thường tiểu đồ đệ online rất sớm, đến lúc này đã gần trưa rồi vẫn không thấy mặt mũi đâu.
Mãi đến lúc Túc Mạch Dao đăng xuất, [Thần] vẫn không thấy xuất hiện.
Không có tiểu đồ đệ Túc Mạch Dao cũng hết việc để làm, buổi chiều dứt khoát ra ngoài dạo chơi vài vòng, đến tối muộn mới trở về.
Túc Mạch Dao vừa mở cửa nhà đã nghe giọng nói bén nhọn của Túc Phù Tô.
“Chị, đêm nay em nhất định sẽ chửi chết đôi cẩu nam nữ đó!!!”
Túc Mạch Dao “…”
Cuối cùng vẫn biết rồi sao?
Túc Mạch Dao thở ra một hơi đi vào bên trong, thản nhiên nói “[Bổng Bổng] kia có mời em đến tham dự hôn lễ đấy”
Túc Phù Tô nghe xong, hai mắt rực lửa, nghiến răng nghiến lợi nói “Em sẽ cho cô ta biết cô ta đã đưa ra quyết định ngu xuẩn như thế nào!!!”
Nói xong còn đấm vào con gấu bông đang ôm mấy cái.
Túc Mạch Dao bất lực nhún vai “Em vui là được”
Buổi tối, Túc Phù Tô đăng nhập vào account [Phù Đồ] tham dự hôn lễ thế kỉ của hai kẻ kia, còn Túc Mạch Dao ngồi một bên kiểm tra bài luận của Túc Phù Tô.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng Túc Mạch Dao bị người đạp bung, một thân ảnh dùng tốc độ kinh người vọt vào trong.
Túc Phù Tô phi thẳng lên giường Túc Mạch Dao, ở trên đó lăn lộn điên cuồng
“Chị, cứu em!!!”
Túc Mạch Dao “…”
Cô đưa tay gạch một hàng chữ đỏ lên bài viết của Túc Phù Tô, bình tĩnh quay đầu “Lại chuyện gì nữa?”
Ban nãy Túc Phù Tô tham dự hôn lễ của [Vạn Lý Bách Ca] và [Bổng Bổng], ban đầu mọi chuyện đều yên ổn, ít ra trong mắt Túc Phù Tô chính là như vậy, không ngờ sau khi bái đường xong, [Bổng Bổng] kia đột nhiên bước đến chỗ Túc Phù Tô, nói cái gì mà cảm ơn vì đã đến, sau đó còn “nhờ” Túc Phù Tô chúc phúc, đương nhiên kết quả không cần đoán cũng biết, Túc Phù Tô làm một động tác chỉ vào [Bổng Bổng], một khung thoại hùng hồn nhảy ra.
[Thế giới] Phù Đồ : Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sinh con trai thì đê tiện vong ơn bội nghĩa, sinh con gái thì lẳng lơ đê tiện, suốt ngày dòm ngó chồng người khác.
Mọi người “…”
[Phù Đồ] trầm tĩnh trước đó đâu mất rồi?
Cơ mà những lời này…cũng thực độc!
Đệ nhất tà giáo yêu nữ – [Phù Đồ] có độc!!!
Kết quả là bạn bè của hai người kia yêu cầu Túc Phù Tô xin lỗi ở kênh thế giới, còn phải tự nhận mình là kẻ độc miệng thích đặt điều nói xấu người khác, Túc Phù Tô càng không nể mặt, đem một đám bạn bè kia, mỗi người đều được cô lôi tám đời dòng họ tổ tông ra ném xuống bể văng tục một lần, một bộ dáng tiểu tiên nữ đây chưa ngán ai bao giờ.
Một màn chiến nước miếng nổ ra, cuối cùng [Vạn Lý Bách Ca] phải đứng ra tuyên bố, đây là hôn lễ của hắn, nếu muốn giải quyết ân oán cá nhân thì hãy ra quyết đấu, một chọi một, đừng để ảnh hưởng đến những người không liên quan.
Những người không liên quan “…”
Ngồi một bên hóng chuyện nãy giờ đều bị nước miếng của bọn họ văng đầy đầu…
Kết quả là Túc Phù Tô phải đấu với [Bổng Bổng] một trận, nếu thắng thì [Bổng Bổng] phải nhận là tiểu tam chuyên đi giật chồng người khác, nếu thua thì Túc Phù Tô phải tự nhận mình là kẻ chuyên đặt điều nói dối, vu oan giá họa.
Túc Mạch Dao sau khi nghe xong “…”
Cạn cmn lời…
Đúng là chơi gì cũng ngu chỉ có chơi ngu là giỏi…
Túc Phù Tô cũng nhận ra mình đuối lý, lập tức nhào tới ôm chặt Túc Mạch Dao, hu hu khóc lớn “ Chị, lần này mà không giúp em, em nhất định sẽ chết đó”
Túc Mạch Dao cười trêu ghẹo “ Vừa hay có lý do để em rời xa “Yêu Họa Loạn Thế”, tập trung vào học hành, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi”
Túc Phù Tô mở to đôi mắt ngập nước, đáng thương hề hề chớp mấy cái “Chị, chẳng lẽ chị nỡ để em gái chị chịu thiệt sao?”
Túc Mạch Dao còn chưa nói gì, Túc Phù Tô đã ôm mặt giả bộ khóc nức nở “Đúng là em gái lớn như bát nước đổ đi, chị hết thương em rồi”
Túc Mạch Dao “…”
Câu văn của người ta mà biến tấu thành *beep* gì đấy hả???
Túc Mạch Dao đỡ trán, giơ tay đầu hàng “Được, được, chị giúp em”
Túc Phù Tô lăn một vòng, khuôn mặt cười rạng rỡ hệt như nắng mai, cười đắc ý vài cái, nào có biểu cảm khóc lóc đáng thương như vừa rồi.
Trên người [Bổng Bổng] một thân trang bị tím đoạt được từ account [Phù Đồ], cô ta tự tin như vậy cũng là hiển nhiên, Túc Phù Tô lại thuộc dạng ruột để ngoài da, không hề để ý một chút gì, chơi game chủ yếu để giải trí, hoàn toàn không có chiến lược riêng, kèo quyết đấu này nếu không có Túc Mạch Dao trợ giúp thì Túc Phù Tô đương nhiên sẽ thua thảm không thể nghi ngờ.
Túc Mạch Dao đưa tay “Đưa mã PIN account [Mục Dao] cho chị”
Túc Phù Tô kinh ngạc trợn mắt “Chị không đánh cô ta hộ em sao?”
Túc Mạch Dao nhướn mày “Kẻ thù của em em tự giải quyết, chị chỉ có thể hậu thuẫn thôi”
Túc Phù Tô ỉu xìu, cắn cắn môi mấy cái, cuối cùng vẫn là đưa mã PIN account [Mục Dao] cho Túc Mạch Dao.
Hai người đồng loạt đăng nhập vào “Yêu Họa Loạn Thế”, Túc Mạch Dao theo địa chỉ Túc Phù Tô đưa, xuất hiện ở sân chuẩn bị của trận quyết đấu.
Cung thủ cưỡi hạc từ trên trời đáp xuống, đứng bên cạnh yêu nữ ma giáo, một bạch y một hắc y, nhìn như thế nào cũng hòa hợp dị thường.
[Phụ cận] Cửu vĩ hồ : Tưởng gì, định gọi tên đàn ông của mày tới chứng kiến mày thua thảm hại hả?
[Phụ cận] Hoa Họa : Đi lâu như vậy là để kéo thêm đàn ông tới? Đúng là kĩ nữ!
[Phụ cận] Bổng Bổng : Đã giao kèo là một đấu một, cô gọi thêm người tới là muốn ỷ đông hiếp yếu sao *icon kinh ngạc*
[Phụ cận] Tiểu Hỏa Long : Có gọi thêm [Mục Dao] đến cũng vô dụng, hắn cũng không giúp được cô đâu.
[Phụ cận] Yên Yên : Chẳng lẽ còn có thể qua mắt được mấy nghìn người ở đây sao?
[Phụ cận] Một giọt lệ sầu : Đại thần [Mục Dao] lát nữa [Phù Đồ] thua thảm anh cũng đừng có thẹn quá hóa giận, bật đồ sát cả bản đồ đấy.
Túc Phù Tô tức giận đùng đùng, nhưng đã hứa với Túc Mạch Dao là sẽ không làm loạn nữa, nếu không cô nhất định sẽ mắng chửi đám người này một trận ra trò.
Túc Mạch Dao đưa mắt nhìn một vòng, trận chiến này kéo vô số người đến xem, có cả “Ỷ Thiên Lâu” cùng “Lữ Khách”, bang hội hạng 2 “Tuyệt Tình Cốc” cũng có mặt, bọn họ chỉ ôm tâm tình xem kịch hay, không hề tham gia vào dù chỉ là một câu nói.
Tầm mắt cô dừng lại ở nhân vật [Bổng Bổng], một Tinh linh tộc chọn nghề Mục sư, level hiện tại là 78, trên người trang bị tím đủ chín món, không hề có pháp bảo đi kèm.
Túc Mạch Dao đánh giá xong, gửi một tin qua cho Túc Phù Tô.
[Mật] Mục Dao : Nói với cô ta, không sử dụng linh thú, không cắn máu, không sử dụng vật phẩm hỗ trợ sức mạnh, không thời gian cố định, bên nào ngã xuống trước sẽ thua.
Sau đó liền nói với đám người xung quanh.
[Phụ cận] Mục Dao : Tôi chỉ đến xem kịch mà thôi, các người không cần quan tâm.
Túc Phù Tô rất tin tưởng Túc Mạch Dao, liền đem lời của cô lập lại một lần.
Sau khi thấy [Phù Đồ] tự tin tuyên bố, những người chứng kiến đều thay đổi sắc mặt, thậm chí bắt đầu suy tính gì đó.
[Phụ cận] Bổng Bổng : Cô có chắc chỉ cần nhiêu đó không? Tôi là Mục sư, tôi có thể bơm máu đấy…
Giọng điệu nghe như có ý tốt nhắc nhở, thật ra là đang đắc ý khoe khoang…
Túc Mạch Dao khóe miệng nhếch lên, xem ra cô gái này đang rất háo thắng.
[Phụ cận] Phù Đồ : Chỉ có bấy nhiêu yêu cầu! Đánh thì đánh nói nhiều như vậy làm gì?
Nháy mắt hai người nhảy lên đài tỉ võ, những người khác biến thành hư ảo, chỉ có thể chạy vòng vòng để xem không thể tham gia vào trận đấu.
Thiết lập của “Yêu Họa Loạn Thế” chính là như vậy, để tránh có người đột nhiên nhảy ra làm gián đoạn trận đấu hoặc một trong hai thí sinh có sự giúp sức từ bên ngoài, trong lúc hỗn loạn không ai phát hiện, như vậy kết quả sẽ không công bằng nữa.
Bang hội “Ỷ Thiên Lâu” đứng một bên không ngừng bàn tán, ai nấy đều cảm thấy trận này [Phù Đồ] không có khả năng chiến thắng, dù sao chênh lệch về nhân vật lớn như vậy, trừ phi người điều khiển là một cao thủ, thao tác kĩ năng không sai dù chỉ một li mới có thể tạo nên kì tích.
Nam Thích Khách ôm đao đứng một bên, tầm mắt không tự giác nhìn về phía nam Cung thủ đang đứng bên cạnh.