Đại Thần, Hảo Tụ Hảo Tán - Chương 5
Túc Mạch Dao sau khi nhận lấy tiền công đã thương lượng từ trước, thỏa mãn mỉm cười rời đi. [Mặc Tử Hiên] nói được làm được, ngoài 5000 ngọc đã giao kèo ra, cậu ta còn đưa toàn bộ đan dược nhận được cho cô, người có nhân phẩm tốt như vậy đáng giá để giao dịch.
Cô điều khiển nhân vật [Phù Đồ] trở về quầy thuốc ở thành Hàng Châu trả nhiệm vụ phụ tuyến, chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ phụ tuyến nữa là cô có thể chế tạo ra đan dược cấp 3 rồi.
Túc Mạch Dao đang phân vân nên tạm nghỉ một chút để uống cà phê hay là làm cho xong mấy cái nhiệm vụ luôn rồi nghỉ trưa.
Sau một hồi đắn đo thì cô quyết định đi hái thuốc tiếp…
Không ngờ vừa bước ra cổng thành Hàng Châu đã bắt gặp một thân ảnh vận hắc y đứng tựa vào tảng đá ven đường, cả người hắn tỏa ra hào quang màu tím sậm, đây là hiệu ứng của trang bị “Thần Khí”, Túc Mạch Dao nâng mắt đánh giá người này, trên người hắn ít nhất cũng phải có 2 món “Thần Khí”. Đôi cánh “Lam Mộng” biểu tượng của đệ nhất cao thủ thần bảng, nam nhân Thích khách trước mắt này, chính là đại thần của toàn sever.
Túc Mạch Dao thầm khen ngợi mấy câu, nếu chỉ mới level 90 mà có hai món “Thần Khí” thì đúng là không phải dạng vừa đâu…
Phải nói là thực cmn khủng bố!
Dù sao cũng không liên quan đến mình, Túc Mạch Dao vừa nghĩ vừa nhấc chân đi lướt qua hắn, không ngờ nháy mắt khung cảnh trước mắt đều là màu đỏ, hiệu ứng kĩ năng màu đen che lấp nửa bầu trời, giống như phủ một tấm màn che lên cả bản đồ Hàng Châu, bên tai Túc Mạch Dao là tiếng hệ thống cảnh báo báo hiệu cô đang giảm máu liên tục.
[Hệ thống : Bạn đang bị người khác ác ý công kích!]
[Hệ thống : Cảnh báo! Lượng máu của bạn thấp hợn 50%, có dùng thuốc hay không? Có/Không?]
Túc Mạch Dao sửng sốt, vội vàng điều khiển nhân vật bỏ chạy, lại phát hiện cô đang bị một dây roi phát sáng lập lòe quấn quanh người.
Là kĩ năng Khốn Tiên Tác của Thích khách!
Người này tấn công cô, vì sao chứ?
Lúc này Túc Mạch Dao mới chợt nhớ ra, bản thân vốn đang là “Tà giáo đệ nhất yêu nữ”, giết cô một mạng đổi lại được biết bao nhiêu danh vọng, chính là một khối thịt mỡ thơm ngon chạy giữa bầy sói đói, người thường hay đệ nhất cao thủ thần bảng cũng không ngoại lệ.
Vậy mà lại quên mất vụ này…
Túc Mạch Dao đã sẵn sàng đón nhận cái chết, cùng lắm thì tốn nửa ngày để cày cấp lại thôi, không có gì đáng ngại. Chỉ là cô chờ khung cảnh trước mắt chuyển sang hai màu đen trắng nửa ngày, vẫn không có gì xảy ra.
Không giết cô sao?
Hiện tại Túc Mạch Dao mới phát hiện khung hội thoại nhảy ra trên đầu Thích khách kia.
[Phụ cận] ??? : Kết bạn với tôi!
Túc Mạch Dao “…”
Đại ca à, phương thức kết bạn này của anh khiến người khác sợ tụt cả váy đấy!
[Phụ cận] Phù Đồ : Tôi không quen anh, kết bạn với anh làm gì?
[Phụ cận] ??? : Kết bạn hoặc bị luân bạch đến khi về thôn tân thủ, cô nói xem?
Túc Mạch Dao “…”
Bệnh thần kinh!!!
Túc Mạch Dao run rẩy đồng ý kết bạn với nam Thích khách này, nếu account này của cô, Túc Mạch Dao đương nhiên lao vào sống chết với hắn một phen.
Nhưng sự thực thì account này của Túc Phù Tô nên đương nhiên phải chọn kết bạn rồi…
Cô thề là cô không sợ hắn đâu, do tình thế đưa đẩy thôi!!!
[Mật] Huyết Vũ : Xin lỗi.
Túc Mạch Dao “…”
Thực sự là bệnh thần kinh à?
[Mật] Phù Đồ : Anh nhầm người sao?
[Mật] Huyết Vũ :Tôi không nhầm,[Phù Đồ], xin lỗi ngày hôm đó đã vô cớ miệt thị cô. Tuy tôi không lên tiếng nhưng tôi cũng âm thầm đồng ý với bọn họ.
Túc Mạch Dao nháy mắt hiểu ra, Thích khách trước mắt này chính là Thích khách ngày hôm đó chung đội với Thệ Thủy Niên Giai.
[Mật] Huyết Vũ : Lần này tôi đứng ở đây chỉ muốn nói xin lỗi cô, hi vọng cô bỏ qua, một lần nữa giúp chúng tôi qua ải.
[Mật] Phù Đồ : Anh là Thích khách lúc trước à? Sao giờ trông anh khác quá vậy?
[Mật] Huyết Vũ : Ấn tượng đầu tiên đã nát bét thì ấn tượng lần thứ hai đương nhiên phải khiến cô nhớ mãi không quên.
Túc Mạch Dao “…”
Cảm ơn nhưng tôi không muốn nhớ mãi anh đâu…
Tên này có biết mình đang nói những câu cực kì gây hiểu lầm không?
Nếu không biết mục đích của hắn cô còn nghĩ hắn đang tán tỉnh cô đấy!
Nam Thích khách trước mặt làm động tác quỳ, nhân vật của hắn nửa quỳ nửa ngồi, tay gác ngang đầu gối, đầu hắn hơi gục xuống, đôi cánh “Lam Mộng” vẫn nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Túc Mạch Dao kinh ngạc trợn mắt, chỉ là xin lỗi thôi mà có nhất thiết phải nghiêm trọng như thế không?
Bọn họ đang đứng ở cổng thành Hàng Châu, rất nhiều người chú ý động tĩnh bên này, bọn họ lục đục kéo đến đây xem chuyện gì đang xảy ra.
Mắt thấy mọi người đang đến gần, Túc Mạch Dao vội vàng gửi một tin.
[Mật] Phù Đồ : Được được, tôi tha thứ cho anh, anh mau đứng lên đi.
[Mật] Huyết Vũ : Cô phải đồng ý giúp tôi thì tôi mới đứng lên.
Túc Mạch Dao “…”
Giờ là lúc nào rồi còn kì kèo nữa???
[Mật] Phù Đồ : Được, được, đều nghe anh!
Lúc này nhân vật Thích khách nam mới nhẹ nhàng đứng lên.
Túc Mạch Dao vội vàng triệu hồi Tuyết Liên Báo, kéo theo Huyết Vũ một mạch chạy đến thành Kim Lăng không một lần quay đầu lại.
Nếu còn ở lại nhất định nơi này sẽ trở thành một rạp xiếc…
Dù sao khán giả cũng đến đông đủ rồi, bọn họ chỉ ngồi chờ cô và Huyết Vũ diễn xiếc nữa thôi!
Sau khi xác định không có ai đi theo bọn họ, Túc Mạch Dao mới thở ra một hơi, chọn một “Kênh” tương đối vắng vẻ, điều khiển Tuyết Liên Báo đi đến đó.
Mỗi một bản đồ đều có nhiều “Kênh”, đề phòng số lượng người đăng nhập quá giới hạn, một “Kênh” chỉ chứa được 100 người, khi quá đông thì những người đến sau tự động chuyển sang “Kênh” tiếp theo.
Túc Mạch Dao nhảy khỏi Tuyết Liên Báo, nói với Huyết Vũ.
[Mật] Phù Đồ : Giá cả như cũ, 20000 ngọc và toàn bộ đan dược rơi ra.
[Mật] Huyết Vũ : Thành giao!
[Mật] Phù Đồ : Anh mau gọi đồng đội anh đến đi. Mười lăm phút sau tôi quay lại.
[Mật] Huyết Vũ : Được!
Túc Mạch Dao đăng xuất khỏi “Yêu Họa Loạn Thế”, cô ngồi dậy, tự rót cho mình một ly cà phê để bình tĩnh lại.
Trong lúc đó…
[Mật] Huyết Vũ : Tọa độ Kim Lăng (1xx,3xx), mau đến đây.
[Mật] Thệ Thủy Niên Giai : Bang chủ, anh thực sự thuyết phục được cô ấy đồng ý?
[Mật] Huyết Vũ : Đương nhiên là phải dùng biện pháp mạnh.
[Mật] Thệ Thủy Niên Giai : …
Được, anh giỏi!
[Huyết Vũ] trong lúc chờ đợi liền lấy một cây sáo trúc ra, ngồi xuống tự thổi một đoạn nhạc, tiếng nhạc du dương huyền ảo nháy mắt vang vọng cả một vùng Kim Lăng.
Thổi xong một khúc nhạc có thể tăng tỉ lệ chí mạng vật lý nhất kích thêm 2%.
Đây là đặc quyền của kẻ có tiền…
Hắn nhớ [Thệ Thủy Niên Giai] từng nói [Phù Đồ] có thể tha thứ cho bọn hắn nhưng nhất định sẽ không đồng ý giúp đỡ lần nữa.
Khi đó hắn hỏi “Vì sao?”
[Thệ Thủy Niên Giai] thản nhiên đáp “ Đó là nguyên tắc của cô ấy. Tôi hâm mộ cô ấy lâu như vậy, đương nhiên biết rõ”
Đoạn hồi ức ngắn ngủi xẹt qua, [Huyết Vũ] khẽ cười một tiếng, nguyên tắc thì đã sao, cũng không phải bị hắn dễ dàng phá vỡ?
[Thệ Thủy Niên Giai] mang theo một đám người chạy đến địa điểm mà Huyết Vũ nói, khi đến nơi chỉ thấy Huyết Vũ nhàn nhã tựa người trên tảng đá thổi sáo.
[Mật] Thệ Thủy Niên Giai : [Phù Đồ] đâu?
[Mật] Huyết Vũ : Đã đăng xuất rồi.
[Mật] Thệ Thủy Niên Giai : Cô ấy 1000% là đi uống cà phê.
Huyết Vũ hơi nhíu mày, định lên tiếng nói gì đó thì một thân ảnh bỗng dưng xuất hiện trước mắt, là [Phù Đồ] đã quay trở lại.
Túc Mạch Dao quay đầu liền thấy một đội ngũ đứng chờ, bọn họ đều có hào quang uốn lượn quanh người, đều là những đại cao thủ. Một Giáp sĩ, một Mục sư, một Pháp sư hệ chiến đấu, một Cung thủ và một Thích Khách. Đội hình này không quá hoàn hảo, phòng thủ yếu nhưng lại có sát thương cực kì cao, ngươi không chết thì ta chết.
Túc Mạch Dao đánh giá xong, liền nhắn một tin cho [Huyết Vũ].
[Mật] Phù Đồ : Anh mở chức năng ghi hình và trò chuyện trực tiếp, tôi hướng dẫn, anh chỉ đạo.
[Mật] Huyết Vũ : Được!
[Huyết Vũ] nhanh chóng làm theo những gì [Phù Đồ] nói, ngay lập tức bên tai đã vang lên âm thanh trong trẻo của nữ nhân, hệt như tiếng chuông bạc đánh thẳng vào lòng hắn.
“Đầu tiên một sát thương tầm xa phải kéo hai con boss nhỏ lại phía Giáp sĩ, Giáp sĩ phải hút bọn chúng lại với nhau bằng kĩ năng 15, các anh phải đánh vào boss [Uất Thiên] để lượng máu của nó giảm một nửa, khi đó phải dừng mọi sát thương, chỉ để Giáp sĩ sử dụng kĩ năng 15 liên tục đến khi bọn chúng nhập lại thành một”
[Huyết Vũ] thông báo cho mọi người làm theo.
Quả nhiên khi hai con boss nhỏ nhập lại, một đoạn video hệ thống bỗng dưng nhảy ra, xem như là cảnh báo sắp tiến vào giai đoạn chiến đấu điên cuồng.
Trước đó bọn họ không hề biết phải làm thế này, cả đám người thi nhau tiêu diệt hai con boss nhỏ, đến khi bọn chúng chết rồi vẫn không nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ…
Sau khi đoạn video kết thúc, giọng nói của [Phù Đồ] một lần nữa vang lên.
“Giáp sĩ kéo boss về hướng 1 giờ, phải để boss quay lưng lại với những người còn lại. Cung thủ phải đứng ở hướng 9h và phải tự bảo vệ mạng sống của mình, Boss sẽ có 2 lần thịnh nộ, lần đầu tiên không có gì để nói nhưng nhất định phải để Mục sư sống và sử dụng thiên phú kĩ năng 70, khi lượng máu Boss còn lại 2000, nó sẽ thịnh nộ lần thứ 2, khi đó Giáp sĩ bắt buộc phải dùng kĩ năng 90 đúng lúc và những người còn lại phải tạo ra sát thương chí mạng, nhất là Cung thủ, thiên phú kĩ năng 60 của hắn phải xuất hiện trong thời gian này, trong vòng 10 giây nếu Boss không chết các anh sẽ thất bại”
[Huyết Vũ] thông tri cho mọi người làm theo lời cô nói, mọi người hít sâu một hơi, tập trung mười phần vào con Boss to lớn trước mặt.
Lần đầu tiên Boss thịnh nộ, [Thệ Thủy Niên Giai] đã lấy thân ra che chắn cho Mục sư, hắn lập tức ngã xuống nhưng Mục sư lại đúng lúc phóng ra kĩ năng thiên phú 70, toàn bộ người trong đội nháy mắt hồi đầy sinh lực và phòng thủ tăng thêm 65%, đến Thệ Thủy Niên Giai đã nằm xuống cũng không ngoại lệ.
Lần thứ hai Boss thịnh nộ, song đao của [Huyết Vũ] phát ra ánh sáng màu đỏ lúc đậm lúc nhạt, đây là dấu hiệu những đòn đành tiếp theo của hắn sẽ ra sát thương chí mạng vật lý nhất kích, Giáp sĩ căn chuẩn thời gian dùng kĩ năng 90 ngay đòn tấn công quyết định của Boss. Kĩ năng 90 giúp Giáp sĩ bất tử trong vòng 5 giây, mà 5 giây vừa vặn vô hiệu hóa được Boss. Cung thủ là người ra đòn cuối cùng, thiên phú kĩ năng 60 hệt như một trận mưa đá từ trên bầu trời rơi xuống, vô số mũi tên băng đâm xuyên người Boss, khiến toàn bộ khung cảnh rung chuyển rồi nó ngã xuống.
Bầu trời ló ra những tia sáng đầu tiên, cây cỏ cũng trở về trạng thái tươi tốt, tiếng sấm chớp đùng đùng bên tai cũng không còn nữa mà thay vào đó là tiếng nhạc trầm bổng.