Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 80. Chụp hình dìm
Mọi người nằm ngủ, chính chủ đi một hồi cũng về. Tưởng Bảo xuống dưới rửa chén nhưng không có. Cậu cũng xách cái gối lên nằm kế ông địa ngủ say.
An Diệp nghe thấy tiếng nước chảy thì bèn đi xuống. Một lát sau, cô đi lên nằm kế Thuý rồi nói.
– Nãy tính đi xuống rửa chén mà bà ngoại Bảo rửa hết rồi.
Thuý dừng bấm điện thoại quay sang dòm.
– Ủa chứ hong phải nãy nó đi mua xà bông về rửa chén hả.
– Thì có đi mua, bà nó tính để chiều rửa hay sao á, cái bà rửa mất tiêu.
– Tí dậy chửi nó, đã kêu rửa liền đi, để đó bà thấy bà rửa.
– Mà…
Diệp đang tính nói gì đó thì chợt ngưng lại vì một tiếng động.
“Khò…khò…khò…”
Cô đưa điện thoại lại. Tâm mở mắt.
– Gì dậy trời, xe tăng chạy hả.
Thuý e ngại.
– Một hồi chắc nó ôm ông địa quá.
Gia Bảo say sỉn nên nằm ngủ say nhất trong đám. Kết quả một hồi mặt thì quay ra còn tay thì quay vô, chân thì vắt ngang. Nhân cơ hội hiếm có ngàn năm một, An Diệp chụp hình, mở ghi âm thu lại tiếng “máy bay thời bình” này. Đợi đến lúc Bảo mở mắt thì đã quá muộn. Tất cả ảnh dìm, ghi âm đều đã được gửi vào trong nhó.
Thuý ngồi dậy, cười cười.
– Mốt đừng ngủ khi lũ bạn còn thức nha Bảo.
Cả đám được một phen cười bò. Thấy cũng đã 2 giờ chiều, trời cũng dần mát. Các bạn dắt xe ra rồi chào bà đi về. Kết thúc một buổi sinh nhật thời đại học. Về nhà, Lãng Thúy nhắn tin kể lại cho Nguyên Linh nghe.
Lãng Thúy: “Nay mày hong đi, chứ vui lắm. Có mày là tao nhậu tới bến với nó rồi.”
Nguyên Linh: “Nhà có việc mà, rồi về sớm hong?”
Lãng Thúy: “Cỡ hai giờ hơn về. Tính ra nhà Bảo cũng gần trường mà sao nó hay đi trễ quá.”
Nguyên Linh: “Không có đâu, tại nó đi làm á. Nó đi làm giữ lắm.”
Lãng Thúy: “Lúc đầu tao thấy nó xài tiền, rồi lần rồi nó đi núi với mình, tao nghĩ nó cũng khá giả. Nay vô nhà nhìn cũng hơi bất ngờ. Chỉ là một căn nhà bình thường còn có khi tệ hơn nhà tao. Mà nó cũng sống với ba mẹ, nó sống với bà á.”
Nguyên Linh: “Những cái mày thấy vậy thì chắc gì đã là vậy. Nó không muốn thiếu thốn gì nên cố gắng làm. Thôi, về chắc cũng mệt rồi, ngủ đi, tao nhắn tin với người yêu cái.”
Lãng Thúy: “Thôi vậy nhắn đi. Bái bai.”
Nguyên Linh: “Bái bai.”
Được cái khoảng thời gian yên bình này cũng kéo dài. Mọi người bắt đầu vào làm nghiên cứu khoa học. Trong đó có Thúy làm trưởng nhóm, Diệp và Thành hỗ trợ. Tâm cũng làm, có thêm Như, Duyên và các bạn khác bên sinh học.