Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 49. Đêm Đầu Tiên
Mọi người ngồi đó độ một tiếng, nói về các vấn đề quần áo, trang phục rồi lại về phòng. Thầy Tài ngồi kể họ nghe những chuyện ở trong quân đội, lúc đi học, những trận đánh, diễn tập, nghe rất cuốn hút.
Thường, sau khi từ giảng đường về thì sẽ tập thể dục. Nhưng hôm nay không có áp dụng nên chỉ xếp hàng rồi về ký túc xá. Sau đó mọi người lại cầm chổi xuống quét ở khu vực được phân công. Còn dư thời gian thì mọi người hẹn nhau xuống canteen ngồi nói chuyện. Giống như giây phút hiếm hoi để có thể gặp nhau. Lúc trước đi học thì gặp nhau một ngày năm sáu tiếng, có khi một ngày mười tiếng. Nay gặp nhau chắc cũng được hai tiếng là cùng, bỗng trở nên có nhiều chuyện để nói.
Gần giờ ăn, mọi người lại bắt đầu ra xếp hàng lại giống như buổi sáng. Chờ đông đủ rồi mới được vào ăn. Chiều hôm nay lại có món cá, thế là Lãng Thúy lại ăn ít cơm. Xong xuôi cũng lại tụ tập nói chuyện. Trông có vẻ rảnh nhưng nói không được lâu. Đến gần giờ tối, theo quy định mọi người phải tập trung lên phòng.
Thời gian tối thì đánh răng, ai chưa giặt đồ thì giặt đồ rồi phơi đồ. Thứ vui vẻ đầu tiên ở đây chính là vào buổi tối, cả đám ngồi chơi game. Một con game quất dân ai cũng chơi – Liên Quân.
Trong phòng Lãng Thúy có Duyên và Hằng, Thanh ở giường đầu tiên chơi game này. Thế là cả đám rủ nhau, thêm cả An Diệp và Đan Tâm phòng bên được một đội cùng chơi game với nhau.
Xong xuôi gần đến giờ tập trung điểm danh xong thì mọi người lại chạy lên. Thế là hết một ngày, các bạn trong phòng cùng nhau đánh răng vô cùng hài hước. Chỉ có hai phòng, một phòng vệ sinh và một phòng tắm. Mà cả phòng 8 người chia ra để đánh răng. Không biết Minh Phương hỏi gì mà Lãng Thúy cứ.
– Ưuuuu…ưuuuuuu…ưm…
Minh Phương cười nức nẻ.
– Mày nói tiếng người dùm tao đi. Mắc cười quá.
Lãng Thúy bất lực cũng muốn phì cười nhưng đang ngậm một họng kem đánh răng. Không hiểu sao 8 cô gái đứng kế răng mà cứ dòm mặt nhau là buồn cười không nói nên lời. Xong xuôi, tất cả mọi người thay đồ đi ngủ.
Đêm đầu tiên ở trong khu quân sự, hình như cô cậu sinh viên nào cũng cảm thấy lạ chỗ nên phải mất hồi lâu quay qua quay lại mới ngủ được. Hơn thế, Lãng Thúy cảm giác thời tiết còn có phần nóng bức khó chịu không ngủ được. Ở giường trên, Mỹ Duyên cũng lăn qua lăn lại không ngừng. Ai cũng ôm điện thoại. Tối giờ đi ngủ khá sớm, 9 giờ 30, nhưng trong đây không cho sử dụng điện thoại nên chỉ còn xài lén.
Đợi đến lúc có thể ngủ được chắc cũng đã 11 giờ hoặc gần 1 giờ sáng. Mọi người mới có thể ngủ say. Sáng ngày hôm sau bắt đầu đã quen dần với những quy định trong đây, vì sáng còn phải quét sân, ăn sáng, rồi lên tập trung đi học. Đám con gái còn phải skincare nên trong phòng từ sớm đã có tiếng báo thức.
Lãng Thúy mơ màng, không phải chứ, mới có bốn giờ hơn, mọi người lấy đâu ra sức dậy sớm vậy. Từ trong nhà vệ sinh đã nghe có tiếng nước chảy, mọi người kéo nhau đi làm vệ sinh cá nhân sơ lượt rồi xuống dưới quét sân. Quét sân là vào lúc 5 giờ sáng, cả phòng cùng nhau xuống, người thì ngủ gục, người thì cầm chổi đi không nổi. Dật dựa một hồi gần nữa tiếng thì quay trở lên phòng, ăn sáng là lúc 6 giờ. Đợi đúng lúc đó lại xuống nhà ăn, ăn xong thì chạy lên thay đồ, 6 giờ 45 phải xuống dưới tập hợp rồi đi lên giảng đường.
Sáng nay là ngày đầu tiên học chính trị. Hinh như vẫn còn dư năng lượng nên ai đấy cũng ồn ào. Đợi thầy dạy chính trị đầu tiên vào, chép bài xong là hết năng lượng. Thầy đọc thì nhanh mà bài giảng thì nhiều chữ, chép mãi không hết. Đến gần trưa thì mới được về nên ai cũng rã rời. Tuy nhiên đã có chuyện để kể nhau nghe sau một đêm…khó ngủ.
Sau giờ ăn trưa, vẫn như mọi khi. Mọi người tập trung lại bàn của đám nam trong lớp ngồi nói chuyện. Vì chỗ đó khá gần canteen, nên bọn con gái ăn xong là tạt qua ngồi luôn. An Diệp kể.
– Qua ngủ được hong mấy đứa?
Lãng Thúy, Vĩ Thành lắc đầu. Vĩ Thành nhìn khắp người rồi nói.
– Trước khi đi quân sự, tao nghe nói có rệp. Ngủ sợ xỉu luôn.
Lãng Thúy nói.
– Chắc không có rệp đâu. Nếu có chắc ở đêm đầu tiên. Mà tối qua tao ngủ không được, cứ nằm lăn qua lăn lại suốt. Tao ngủ không được đã đành. Con Duyên nằm ở giường trên nó cũng ngủ không được. Tao lăn nó cũng lăn, hai đứa lăn tới khuya luôn.
An Diệp bật cười.
– Mày không biết đâu, tối qua ở phòng tao. Tao thức tới 1 giờ rưỡi sáng luôn
Thức gì thức ghê vậy. Ngủ không được hả?
– Tại tao lạ chỗ á, không ngủ được. Tao nằm ở giường ngoài cùng quay qua thấy…nguyên phòng có mình tao mở mắt trơ trơ nhìn lên trần nhà á.
Lãng Thúy củng An Diệp bật cười. Vĩ Thành cầm điện thoại của Lãng Thúy bật lên xem giờ. Lãng Thúy hỏi thăm.
– Tao tưởng mày đổi hình nền điện thoại rồi. Điện thoại có lag không.
Vĩ Thành lắc đầu.
– Xem giờ thôi chứ có chơi game đâu. Mà hơi lag thiệc. Đã vậy còn không có wifi.
– Tại tao tháo sim qua cái Vivo mới rồi.
– Tao cầm điện thoại mày bấm lên xem giờ. Trong điện thoại có hình mày, cái ai cũng tưởng mày là người yêu tao.
Lãng Thúy nhất thời á khẩu. Cô bật cười nói.
– Trời đất ơi, sao không đổi hình nền đi.
– Ủa đổi được hả, tại tao sợ mày không chịu, điện thoại mày mà.
– Thôi đổi đi, nào đưa lại tao, tao đổi lại. Để người ta hiểu lầm kỳ chết.