Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 46. Vĩ Thành quên đem điện thoại khi đi học quân sự
Một phần cũng vì, nếu thật sự vào chung kết, họ sẽ bị trùng vào lịch học quân sự mà nhà trường đã sắp xếp. An Diệp về cũng có chút mong ngóng kết quả. Cô nói với Lãng Thúy.
– Tao biết là mình sẽ không đậu, nhưng lòng tao vẫn mong nha.
– Mình cũng bỏ tâm huyết vào cuộc thi chỉ là không nhiều bằng người ta. Nên mày mong cũng là hiển nhiên thôi.
– Mình thấy mình bỏ tiền đã nghĩ là nhiều, nhưng nhìn lại nhóm các anh D20 ngành mình còn đầu tư dữ nữa. Đặt áo cặp, in cây hashtag, rồi còn mua hũ thủy tinh.
– Ông Tân thuyết trình cũng hay nữa, tập trung sự chú ý gây bất ngờ bằng tiếng anh đồ. Chuyên nghiệp ghê.
– Thôi mình không có cơ hội đi tiếp rồi.
– Thôi, đừng nghĩ tới nó. Nghĩ tới học quân sự sắp tới đi. Như đi nghĩa vụ một tháng vậy á.
An Diệp cũng thôi không nói tới chuyện này nữa. Thứ đáng được quan tâm hơn đang dần tới – quân sự hay nói cách khác chính là quốc phòng an ninh. Mấy ngày hôm nay, trên trang confession của trường cứ rộn ràng các tin tức đi quốc phòng làm mọi người nửa lo nửa sợ nữa chờ mong.
Trong các bài đăng, có người phàn nàn về chất lượng sinh hoạt không tốt. Có người phàn nàn về việc không mua đủ đồ. Thế nên An Diệp đã tổng hợp lại hết các vấn đề đó, sau đó đưa ra một danh sách các đồ đạc cần phải mua gửi cho Lãng Thúy và Vĩ Thành. Trước sự chu đáo của bạn, Lãng Thúy không thể nào phụ lòng bạn nên đã bỏ bớt một vài món đồ mà bản thân cảm thấy không cần thiết mấy.
Chuẩn bị đồ đạc xong thì đến balo đựng, chiếu nằm, gối. Trong quy định cũng có nói, cần phải đem những gì và có những gì được cấp. Thế nên cũng phải chuẩn bị ít nhiều. Trước ngày học, thông báo email được gửi tới từng sinh viên để biết chỗ tập trung và giờ tập trung, quần áo mặc ngày hôm đó.
Mới sáng ra, mẹ đã gọi Lãng Thúy thức dậy thật sớm. Mọi người nhắn tin hẹn nhau để lên cùng một xe. Thế nhưng trước giờ đi cỡ mười lăm phút, cổng năm đại học X đã rất đông người. Mọi người mặc đồng phục thể dục giống nhau đứng ở chỗ ghế đá, tay đẩy vali hoặc vai mang balo to. Trong sân có 4 chiếc xe chờ sẵn, không khí tấp nập như một ngày hội. Lãng Thúy khó khăn lắm mới tìm thấy bạn mình, sau đó ngồi lại ở chỗ ghế đá, một chiếc xe chạy tới. Lúc đang bỏ đồ lên xe, chợt Vĩ Thành la lên.
– Ơ chết rồi.
Cả đám quay lại.
– Sao vậy.
Vĩ Thành quay qua nói với Lãng Thúy và An Diệp.
– Tao quên đem điện thoại rồi.
– Gì
– Tao quên đem điện thoại thiệc.
– Rồi mày nói với mẹ để mẹ chạy lên chưa.
– Tao quên đem điện thoại sao tao điện mẹ được.
– Mới phát hiện ra hả?
– Đúng rồi, giờ lên xe sao mẹ tao chạy lên kịp.
Lãng Thúy nhìn mọi người đang lên xe nói.
– Thôi lên xe đi, rồi tính tiếp.
Cả đám cũng vội vã lên xe ngồi. May mắn, Lãng Thúy đi học đem theo hai điện thoại, một mới và một cũ. Cô định đem cái cũ theo chơi game offline cho đỡ chán. Thật không ngờ bây giờ nó cũng có giá trị vậy. Lãng Thúy quay sang nói với Vĩ Thành.
– Tao có đem hai cái điện thoại, để tao đưa cái kia cho mày.
– Rồi mày xài bằng gì?
– Ý là tao đem hai cái điện thoại, tao đưa một cái cho mày. Mà cái đó là điện thoại cũ, nó không có sim để đăng ký 3G hay gọi điện thôi.
– À à, nãy tao tưởng mày đưa điện thoại cho tao. Vậy cho tao mượn đi. Cuối tuần cho người nhà lên thăm tao kêu mẹ tao đem điện thoại lên.
– Được mà, tao sợ chán nên đem theo hai cái điện thoại xài, nào mẹ lên đưa điện thoại thì đưa lại tao cũng được.
– Tao cảm ơn nha.
Điện thoại Lãng Thúy trước đó bị rớt, màn hình bị hư. Điện thoại mua cũng được 2 3 năm. Hôm trước mẹ kêu với ông ngoại điện thoại của Lãng Thúy bị hư, ông cho tiền mua cái khác. Vì tiếc cái cũ còn xài tốt nên còn giữ. May mắn hôm nay đi học, Lãng Thúy đem cả hai điện thoại.
Xe đưa sinh viên đi học quân sự chạy ngoằn ngoèo qua nhiều ngõ, nhất thời cả đám không nhớ được đường đi. Cuối cùng xe dừng lại ở cơ sở hai của cơ sở giáo dục quốc phòng an ninh.
Trước mặt mọi người xuất hiện một sân cỏ rất lớn, nhiều dãy nhà nối tiếp nhau. Có một cột cờ và phía sau đó cũng còn nhiều dãy nhà khác.
Trời xanh thoáng vài gợn mây. Một thầy giáo đứng hô tên tập hợp cho từng lớp. Giọng thầy to rõ ràng, chưa gì đã thấy đặc trưng cho của kỳ học an ninh. Nam tập trung riêng và nữ tập trung riêng. Có rất nhiều ngành khác nhau ở đây. Trong đó có Hoá học, Công nghệ thực phẩm, Trí tuệ nhân tạo, ngôn ngữ Trung. Nhưng chia thành nhiều khu tập trung.
Gái của ngành hoá học và công nghệ thực phẩm được ở chung một khu ký túc xá. Thầy đọc tên chia phòng.
An Diệp, Đan Tâm, Ái Như, Trà My, Hoàng Hà, Ngọc Ánh và một vài bạn khác ở cùng một phòng.
Lãng Thúy, Minh Phương, Mỹ Dung, Thủy Tiên, Mỹ Duyên và một vài bạn khác cùng phòng. Còn lại là một phòng của công nghệ thực phẩm 01 và công nghệ thực phẩm 02. Trừ công nghệ thực phẩm 01 thì còn lại đều ở lầu hai. Họ cùng chung một đại đội 5.