Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 27. Vĩ Thành đi sấy lá
Thanh toán xong thì cả đám trở lại vào phòng thí nghiệm, Hoàng Hà và Mỹ Duyên vào phòng 101, An Diệp và Lãng Thúy tiếp tục đi xuống phòng 109. Sáp vẫn chưa đông hẳn, phải nửa tiếng nữa mới đông lại. Thúy lại ngồi vào bàn mở máy tính ra. An Diệp mở điện thoại lên chụp hình tự sướng giết thời gian rồi than thở.
– Phải mua thêm một hai khung nữa đổ cho nhanh ha. Giờ chờ cũng chỉ được hai cục nến.
– Tốn tiền má, tiền đâu mà mua.
– Nói nhà trường hỗ trợ kinh phí mà chẳng thấy đâu.
– Có khi làm xong rồi mới có tiền đó.
– Chắc vậy rồi, nếu có chuyển thì phải chuyển từ lâu rồi.
Vừa ngồi chưa lâu, lại thấy một bóng dáng khác bước vào. Đó chẳng ai xa lạ chính là Vĩ Thành. Lãng Thúy thốt lên.
– Ủa Thành kìa.
An Diệp cũng bỏ điện thoại xuống.
– Nay đi đâu vậy, lên làm nghiên cứu khoa học hả?
Vĩ Thành gật đầu bước vào trong phòng bỏ balo xuống. Lãng Thúy hỏi tiếp.
– Làm phòng này luôn hả?
Vĩ Thành lắc đầu.
– Không! Sấy đồ ở phòng này nên vào lấy.
– Ủa mấy chị cho mày làm rồi đó hả?
– Không má, sấy đồ kêu tao canh thời gian rồi lên lấy thôi chứ có cho làm gì đâu.
– Ác thật, như sai vặt.
Vĩ Thanh cũng không vội lấy, từ từ tiến đến chỗ đặt đóng nến đã chụp hình xong rồi cầm lên xem. An Diệp tự hào khoe.
– Đẹp hong, tụi tao làm á.
– Này là gì vậy? Nến hả.
– Đúng rồi! Nến thơm á.
Cục nến cao độ một lóng tay, kết cấu đặc hình trụ cầm lên rất chắc tay. Bề mặt nến lại rất láng, cầm vào mát lạnh đã tay. Vĩ Thành xoay xoay cục nến rồi đi lại chỗ khuôn nến đang đặc cầm lên hỏi.
– Này là gì? Khuôn hả?
An Diệp cầm khuôn còn lại lên.
– Đúng rồi, tụi tao đang chờ đặt nè. Cái mầy cầm là khuôn silicon, cái này là khuôn bằng mũ.
– Rồi lấy ra làm sao vậy?
– Thì khuôn silicon lận nó ra. Còn khuôn này có cái đế nó rời á, gỡ cái đế ra rồi đẩy nó ra.
Vĩ Thanh bỏ nến xuống.
– Tụi bây làm thú vị ghê. Của tao chán quá, mấy bả không cho tao làm gì hết.
Lãng Thúy quay lại sau lưng nhìn bạn đang đứng kế máy sấy nói.
– Làm nến của cô Tuyêt á, cô còn nước hoa khô nữa.
– Đâu?
– Trong tử kìa. Nhưng của nhóm Minh Phương.
– Thú vị ghê.
Nói rồi An Diệp cũng mở tủ lấy ra. Nhóm kia đồ cũng không nhiều, đựng trong một cái rổ bỏ gọn ở một góc tủ. Trong đó cũng có tinh dầu, sáp và vài hủ nhỏ thành phẩm. Vi Thành cầm một lọ như lọ son dưỡng lên quan sát.
– Cái này là nước hoa khô hả? Sao giống nến quá vậy.
An Diệp giải thích.
– Thì thành phần của nó cũng giống nhau mà, cũng sáp, tinh dầu, dầu hạnh hoặc dầu dầu dừa. Nhưng tỷ lệ các chất trong công thức khác nhau thôi.
– Ra là vậy.
Vĩ Thành coi đã rồi bỏ xuống, An Diệp cất lại vào tủ. Cậu lại tiến lại chỗ máy sấy lấy trong đó một mâm hình vuông chứa thứ gì đó đen đen nhìn như lá khô bỏ ra ngoài. Xong rồi cậu đeo balo lên rồi bước đi, cũng không quên quay lại chào tạm biệt với hai bạn.
– Thôi tao đi nha, để tao bưng lên phòng 103 cất đồ.
Lãng Thúy hướng theo bạn bảo.
– Lên phòng 103 hả.
– Đúng rồi, tủ đồ mấy bả ở trển, giờ lên trển bỏ rồi khóa lại để mấy bả vào làm.
– Không chừng gặp ông Luân, con Hà với con Duyên đó.
– Nay tụi nó cũng làm nghiên cứu hả?
– Có, nãy mới đi mua nước với tụi nó.
– Ừm! Thôi tao đi. Xong rồi tao về luôn.
– Bái bai nha!
– Bái bai!
Cậu bạn quay lưng về phía phải đi thẳng, Lãng Thúy ngước mặt xuống máy tính viết tiếp. An Diệp lại cầm điện thoại lên chơi. Nữa tiếng nữa thì sáp khô, Lãng Thúy và An Diệp mỗi người cầm một cái bắt đầu gỡ. Khuôn nến silicon mềm dẻo chỉ cần lận ra là nến sẽ tự ra ngoài. Nhưng khuôn nhựa thì không được thuận lợi như vậy. Lãng Thúy gỡ thế nào mà tim nến rớt luôn ra ngoài. Cô ụp ngược khuôn nến rồi đẩy xuống nhưng vẫn không ra. An Diệp thấy vậy lại giúp một tay. Cô gái dùng hết sức bình sinh đẩy cục sáp rớt ra rồi gắn tim nến vào cái lỗ. Cục nến có hơi méo nhưng khá láng mịn.
An Diệp thở hổn hển.
– Mày báo quá Thúy. Sao tao gỡ cái kia dễ lắm mà.
– Tao có biết đâu. Tại hai cái nó ma sát với nhau nên khó gỡ ấy mà.
Vừa dứt lời thì bên ngoài có người bước vào. Lãng Thúy và An Diệp ngước lên nhìn, có hai chị gái ăn bận rất thời trang, dù là quần dài áo thun nhưng rất theo xu hướng. Họ để cặp lên bàn rồi để nước lên dãy bàn để dụng cụ thí nghiệm. Theo quy tắc thì họ phải mặc blouse bên ngoài mới bước vào trong, nhưng thường thì họ để đồ lên bàn rồi mới mặc.
Hai chị này cởi áo khoác, mặc áo blouse vào rồi bắt đầu bày biện. Trên bàn còn có một số đồ mà nãy Lãng Thúy để, cô vội chạy ra dọn dẹp rồi đem đồ về dãy mình đang ngồi.