Rời xa em là bão tố - Chương 13: Dã ngoại cuối tuần
Hôm sau, Vĩnh Tân đi làm trở lại. Thành Nam cũng tiếp tục công việc thường ngày.
Tối đến thấy Thành Dương ôm gối lên giường, Thành Nam mới sực nhớ ra mình quên bén việc gọi người đến sửa máy lạnh, bèn vỗ trán nói:
“Hôm nay con ngủ ở đây một bữa nữa vậy. Ngày mai ba nhất định sẽ nhớ kêu thợ tới sửa máy lạnh cho con.”
Thành Dương lắc đầu:
“Thôi khỏi đi ba! Tiền trong ống heo là để nuôi bạn Nhi. Con không sửa máy lạnh đâu!”
Rồi cậu bé quay sang hỏi Vĩnh Tân:
“Ba Tân đã nói với cô Hà chưa ạ?”
Vĩnh Tân xoa đầu cậu bé:
“Hôm nay bận quá, ba quên mất tiêu. Dù gì mai cũng là chủ nhật. Ba hẹn mẹ con Thảo Nhi đi cắm trại, sẵn tiện hỏi bạn luôn chịu không?”
Cậu bé cười tít mắt reo lên:
“Dạ chịu!”
Thành Nam lại được một phen kêu trời. Đúng là không thể xem thường con nít thời nay. Mới tí tuổi đầu mà đã biết yêu, chả bù với anh tới giờ mới nếm trải hương vị tình yêu.
Hôm sau, như đã hứa, Vĩnh Tân lái xe chở hai cha con Thành Nam tới nhà đón mẹ con Thảo Nhi đi dã ngoại. Ai ngờ vừa đến nơi đã gặp một vị khách không mời là Vĩnh Thuỳ.
Nhác thấy bóng dáng của cậu ta, sắc mặt Thành Nam sa sầm lại rồi nhanh chóng quay về trạng thái bình thản ban đầu. Nhưng anh vẫn không giấu được đôi mắt tinh tường của Vĩnh Tân. Hắn sợ anh giận liền giải thích ngay:
“Hôm qua Vĩnh Thuỳ ghé nhà, nghe mẹ con Thảo nhi nói hôm nay đi dã ngoại nên một mực đòi theo. Anh không có cách nào từ chối.”
Thành Nam chỉ mỉm cười:
“Không sao, càng đông càng vui.”
Nụ cười của anh làm Vĩnh Tân lạnh hết cả sống lưng.
Vĩnh Thuỳ đứng bên cạnh Vĩnh Tân chẳng quan tâm tới thái độ của Thành Nam, tự nhiên như không lên xe, ngồi ngay cạnh ghế lái.
Khi mọi người đã yên vị, Vĩnh Tân cho xe khởi hành. Sự có mặt của Vĩnh Thuỳ khiến không khí trở nên căng thẳng lạ thường. Trái với tâm trạng ngột ngạt khó chịu của người lớn, hai đứa trẻ vô cùng thích thú ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài cửa xe. Thành Nam thấy bọn trẻ hào hứng, cũng không bận tâm đến sự có mặt của Vĩnh Thuỳ nữa, hoà vào không khí vui tươi của chúng.
Vĩnh Thuỳ ngồi bên cạnh, tâm trạng buồn bực, hừ lạnh một tiếng. Nghe bốn người phía sau nói chuyện vui như tết, trong lòng cậu thấy cực kỳ tẻ nhạt, chán chường dựa đầu vào ghế, đeo tai nghe, lấy áo khoác trùm kín đầu.
Vĩnh Tân không quan tâm thái độ của Vĩnh Thuỳ, lặng lẽ quan sát mọi người qua gương chiếu hậu, khoé môi chốc chốc lại mỉm cười.
Sau một quãng đường dài, cuối cùng mọi người cũng tới nơi. Khu dã ngoại là nơi thiên nhiên mát mẻ, hồ nước xanh biếc. Bên trong còn có khu vui chơi trẻ em, mặc sức cho bọn trẻ chạy nhảy.
Mọi người chọn một khoảng đất có nhiều bóng râm, trải tấm thảm to xuống nền cỏ, bày biện thức ăn và bếp nướng. Nhìn đồ ăn được ướp gia vị ngon mắt, Vĩnh Tân trầm trồ:
“Từ bao giờ mà chị trở nên đảm đang vậy ta!”
Vĩnh Hà liếc xéo hắn:
“Chị lúc nào chả đảm đang. Chẳng qua là thích làm hay không thôi. Nhiệm vụ của chị đã xong, tiếp theo là giao cho mấy đứa.”
Vừa dứt lời, cô bắt gặp ánh mắt của Thành Dương nhìn mình có vẻ đang mong chờ điều gì đó. Cô tiến lại gần, ngồi xuống bên cậu bé, cười nói:
“Bé Dương có gì muốn nói với cô sao?”
Thành Dương thấy Vĩnh Hà tiến lại gần, tim đập chân run hồi hộp không nói nên lời, hai má phúng phính ửng hồng trông vô cùng đáng yêu. Cậu bé xấu hổ đưa mắt cầu cứu Vĩnh Tân. Lúc này, hắn mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, hôm nay mà không giải quyết thì sẽ không xong, bèn kéo Vĩnh Hà ra một bên nói nhỏ.
Vĩnh Hà nghe Vĩnh Tân kể lại sự việc thì cười phá lên. Cô kêu Thảo Nhi đến gần Thành Dương, nhìn con gái rồi hỏi:
“Nhi à, bạn Dương nói muốn dẫn con về nhà nuôi, con có chịu đi theo bạn không?”
Thảo Nhi không do dự trả lời:
“Con không muốn.”
Lời nói của Thảo Nhi mang tính sát thương cực cao đối với Thành Dương. Mặt cậu xụ xuống, niềm hân hoan hớn hở vì được đi chơi bỗng dưng biến mất không một dấu vết. Thảo Nhi ngây thơ không hiểu chuyện gì, ôm lấy tay mẹ làm nũng:
“Con chỉ muốn ở với mẹ thôi. Chủ nhật nào mẹ cũng ở nhà với con là con thấy vui rồi.”
Vĩnh Hà thấy con gái yêu thương mình không nỡ rời, cảm động đến độ gương mặt đỏ lên, mắt ngấn nước. Nhưng người phụ nữ quyền lực từng nếm mật nằm gai như cô không bao giờ để mình rơi lệ trước người khác, nhất là trước mặt thằng em trai lúc nào cũng tìm cơ hội để bêu xấu mình. Vì vậy, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoa đầu con gái:
“Mẹ hứa sẽ cố gắng sắp xếp công việc, thường xuyên ở nhà, không để con gái phải buồn rầu vì mẹ nữa, chịu không?”
“Dạ chịu!”
Nét mặt Thảo Nhi rạng ngời hạnh phúc. Ngược lại với niềm vui của Thảo Nhi, mặt mày Thành Dương bí xị. Thành Nam thấy con trai buồn bã bèn xoa đầu an ủi. Cậu bé quay sang anh, nói như mếu:
“Ba ơi, bạn Nhi không chịu về với con. Vậy tiền tiết kiệm của con ba lấy để sửa máy lạnh đi ạ.”
Thành Nam nghe cậu bé nói vậy, trong lòng buồn cười nhưng không dám cười. Đúng là trẻ con ngây thơ, nghĩ gì nói đó, vô tư không vướng bận sự đời. Khác xa người lớn các anh, vì bảo vệ sự hồn nhiên vô tư đó mà chấp nhận đánh đổi nhiều thứ. Một Vĩnh Hà, một Thành Nam chỉ biết tất bật kiếm tiền, nhưng đôi khi lại quên mất mục đích ban đầu, rồi vô tình bị cuốn vào guồng quay công việc, khiến cho những đứa trẻ mà họ muốn mang lại niềm vui cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong vòng tay của chính ba mẹ mình.
Thành Nam mỉm cười nói với cậu bé:
“Tiền tiết kiệm con cứ để dành. Sau này bạn đổi ý thì lấy ra xài cũng chưa muộn. Còn tiền sửa máy lạnh…” Anh ngập ngừng rồi nhìn sang Vĩnh Tân. “Ba Tân sẽ cho con.”
Vĩnh Tân nghe nhắc đến tên mình, liền nhìn sang hai cha con cười thật tươi:
“Chuyện nhỏ, ba đã cho người tới nhà sửa máy lạnh rồi. Tối nay bé Dương sẽ không còn lo bị nóng nữa.”
Dĩ nhiên, người nôn nóng sửa máy lạnh nhất là Vĩnh Tân chứ không ai khác. Đã lâu không được chạm vào người yêu, hắn thấy ngứa ngáy khó chịu lắm rồi. Chỉ sợ tiếp tục nhịn nữa, hắn sẽ trở thành thầy tu luôn không chừng.
Vĩnh Thuỳ đứng bên cạnh thấy năm người kia nói chuyện với nhau mà không thèm đoái hoài gì đến cậu, cảm thấy bản thân thật dư thừa, bèn đằng hắng giọng. Lúc này sự tồn tại của cậu bỗng dưng có giá trị vô cùng. Vĩnh Hà lườm cậu, rồi cất tiếng nói đầy uy lực, ra lệnh:
“Đằng hắng cái gì? Đứng đó nãy giờ sao không nướng đồ ăn đi? Mọi người đói bụng quá rồi nè!”
Vĩnh Thuỳ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi bà cô này. Cậu ngoan ngoãn như chú cún con, mang đồ ăn đi nướng.
Trong khi chờ đợi Vĩnh Thuỳ nướng đồ ăn, Vĩnh Tân kiếm một nơi mát mẻ ven hồ nước ngồi câu cá. Hắn mắc mồi vào cần câu, rồi thả cần xuống dòng nước xanh biếc. Bên cạnh, Thành Dương nhìn chăm chú, hứng khởi nói:
“Con cũng muốn thử.”
Nói rồi, cậu bé bóc một con trùng trong túi mồi ra. Thấy con trùng dài ngoằn màu nâu đỏ ngọ nguậy trên tay cậu bé, Thảo Nhi nhăn mặt, bịt mắt chạy ra xa. Thành Dương thì không có vẻ gì sợ sệt, vụng về mắc con mồi vào trong lưỡi câu, cười tít mắt đưa cho Vĩnh Tân. Hai cha con cứ thế vui vẻ cùng nhau câu cá. Một lát sau, Thảo Nhi cũng nhanh chóng hoà nhập.
Thành Nam thấy mình trở nên thừa thãi, bèn quay lại nơi Vĩnh Thuỳ đang đứng nướng đồ ăn. Vừa thấy anh, cậu liền dùng bộ mặt chán ghét để đối đãi. Thành Nam chẳng hề bận tâm, nói:
“Nếu muốn gia nhập hội câu cá đằng kia thì đi đi. Ở đây để tôi lo.”
Vĩnh Thuỳ bĩu môi:
“Không cần, anh đừng lảng vảng trước mặt là tôi thấy được giúp đỡ rồi.”
Thành Nam nhìn cậu rồi lắc đầu, trên khoé môi lại phảng phất một nụ cười. Vĩnh Thuỳ thấy mình như bị nhạo báng, liền xù lông lên:
“Anh cười cái gì? Đừng tưởng được Tân để mắt tới mà vênh váo. Tôi đã lớn lên mười bảy năm bên cạnh anh ấy. Không ai hiểu rõ anh ấy bằng tôi. Tôi khuyên anh đừng gặp anh ấy nữa. Tân chưa bao giờ thật lòng với bất cứ ai. Anh ở bên anh ấy, sớm muộn cũng chuốc lấy phiền muộn mà thôi.”
“Vậy tại sao cậu vẫn còn kiên trì theo đuổi anh ấy?”
“Vì tôi khác anh. Tôi yêu anh ấy nhiều hơn anh gấp trăm lần. Tôi sẽ theo Tân tới khi nào anh ấy thực sự yêu thương một ai đó, tôi sẽ buông tay.”
“Cậu không phải anh ta, làm sao biết được anh ta yêu ai thật lòng hay giả dối?”
Vĩnh Thuỳ mỉm cười bí hiểm:
“Mười bảy năm bên anh ấy thì phải khác người chỉ vài tháng như anh chứ. Anh… thậm chí còn không bằng tôi trong lòng anh ấy.”
“Thằng nhóc con này ăn nói bậy bạ gì đó?”
Vĩnh Hà đột nhiên xuất hiện khiến cuộc trò chuyện của hai người bị ngắt quãng. Những lời của Vĩnh Thuỳ cứ lởn vởn trong tâm trí khiến Thành Nam cảm thấy vô cùng hoang mang. Vĩnh Hà từng nói:
“Thằng em trai này của chị, xưa nay rất ít khi yêu thích một thứ gì đó. Nhưng một khi đã xác định được tình cảm của mình, có chết nó cũng không buông tay đâu. Nên em phải đối xử thật tốt với nó.”
Còn Vĩnh Thuỳ lại nói:
“Tân chưa bao giờ thật lòng với bất cứ ai. Anh ở bên anh ấy, sớm muộn cũng chuốc lấy phiền muộn mà thôi.”
Hai lời nói mâu thuẫn từ hai người thân nhất của hắn, đâu là thực, đâu là giả? Nếu thực sự cả hai người đều nói thật, thì tình cảm của hắn đối với anh, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời thôi sao? Nếu Vĩnh Tân cũng như Thành Chương, thì anh chắc chắn sẽ chịu khổ không ít rồi. Thành Nam thầm nghĩ. Thay vì lún sâu vào tình cảm với anh ta, thì tốt nhất là nên giữ khoảng cách, để còn đường thoái lui.