Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 17
Sau ba tháng học, chủ xưởng cho các học viên làm bài kiểm tra ở mức độ khó hơn để thử tay nghề. Đề bài là thiết kế một bộ sưu tập trang sức dành cho cô dâu. Nhân phác thảo ý tưởng lên giấy. Thừa lúc cậu không để ý, Phúc lẻn vào phòng đánh cắp bản thiết kế nháp đó. Nhưng may mắn cho Nhân, trò bẩn của Phúc bị Trang phát hiện và cô mách lại với ông ngoại của mình nhưng không chỉ đích danh là Phúc.
Chủ xưởng đành phải đổi đề kiểm tra. Ông đặt xuống bàn một sợi dây chuyền, nói với các học viên: “Mẫu trang sức này chỉ còn thiếu mỗi công đoạn là gắn đá, các trò hãy tìm đá Musgravite rồi lắp vào là được. Ai tìm được viên đá Musgravite đầu tiên thì coi như bài kiểm tra đó được thông qua. Ta cũng nói thêm không phải cứ giỏi nhất thì sẽ là người chiến thắng, ta sẽ chấm dựa trên nhiều tiêu chí khác nhau. Nếu tâm không trong sạch, dùng những trò bẩn thỉu, đê hèn để hạ bệ đối thủ thì dù có thành công cũng chẳng vẻ vang gì. Những con người chiến thắng là những người từng bị đánh bại nhưng tìm thấy ánh sáng từ trong bóng tối, tìm thấy sự ấm áp từ trong bão tuyết. Những con người này luôn biết quan tâm, chia sẻ và thấu hiểu, trong lòng luôn ngập tràn sự yêu thương sâu sắc. Đó mới là những con người đẹp nhất.”
Phúc bỏ ngoài tai những lời của chủ xưởng. Với một kẻ có tâm địa nham hiểm như cậu thì những lời lẽ ấy chỉ như đám ruồi nhặng bay xung quanh làm ngứa tai mà thôi.
Ở trong một căn phòng, Phúc thả phịch người xuống ghế, càm ràm tức giận: “Lão già đó biết con là người đánh cắp ý tưởng của thằng Nhân nên cố tình đưa ra đề bài như vậy, muốn gây khó dễ cho con đây mà.”
“Chẳng phải dượng đã dặn con rồi sao làm việc xấu thì phải giữ bí mật, con sơ suất quá rồi đó.” Khánh ngồi tréo chân ở ghế đối diện, nói.
“Làm sao con biết được chứ. Con nhỏ Trang đúng là kẻ phá đám, năm lần bảy lượt làm hỏng mọi kế sách của con. Đáng ghét thật mà.” Phúc siết chặt tay, nghiến răng nói.
“Giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, điều quan trọng là làm sao tìm cho được viên đá Musgravite.”
Nghe Khánh nhắc đến chuyện chính, cơ mặt Phúc giãn ra, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Dượng có cách nào không?”
“Loại đá Musgravite rất khan hiếm, trên thế giới chỉ có tám viên. Các công ty đá quý trang sức còn chưa từng sử dụng loại đá này để trang trí vì nó rất đắt.”
Phúc lo lắng: “Nói vậy là không còn cách nào sao? Không được, con nhất định không để thua tên nhà nghèo đó.”
“Con thua, nó cũng chưa chắc thắng. Con sợ gì.”
“Nhưng con muốn thắng, con muốn nhìn vẻ mặt thảm hại khi thất bại của cậu ta, con mới hả dạ.” Rồi Phúc nói tiếp: “Dượng quen biết nhiều người trong giới đá quý, bảo họ bán viên đá đó cho chúng ta. Như vậy chẳng phải là giải quyết được vấn đề rồi sao.”
Khánh cười nhếch môi: “Nói thì dễ lắm. Người ta bỏ công sức, thời gian và tiền bạc ra để sưu tầm, có chắc gì họ đồng ý bán lại cho chúng ta.”
Phúc cười nhạt: “Con không tin trên thế giới này lại có người chê tiền. Dượng cứ nói người đó là ai, con sẽ đích thân đi gặp để trao đổi.”
“Ông ấy có biệt hiệu là Cường Diamond, nhà sưu tập đá quý. Bộ sưu tập của ông ấy lên đến hơn một ngàn viên đá khác nhau. Không có viên đá nào mà ông ấy không có cả.”
“Cường Diamond? Nghe cái tên thôi cũng biết ông ấy thuộc kiểu người gì.” Phúc nhếch mép cười khinh khỉnh rồi cậu nói: “Bây giờ con sẽ đi gặp ông ấy ngay để thực hiện cuộc giao dịch.”
Cậu vừa nhổm dậy, Khánh ra hiệu bảo ngồi xuống: “Đợi đã, dượng còn chưa nói chỗ ở của Cường Diamond, con biết tìm ông ấy ở đâu. Ngày mai là chủ nhật, con hẵng đi vì nếu con đi những ngày khác thì sẽ không gặp được ông ấy đâu. Hãy nhớ bất kể ông ấy ra giá bao nhiêu, con cũng đừng trả giá mà phải đồng ý ngay.”
“Dượng yên tâm, đối với con, tiền bạc không thành vấn đề.”
Phúc ghi nhớ trong đầu địa chỉ nhà của Cường Diamond, chắc mẩm lần này mình sẽ đánh bại được Nhân.
Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, còn chưa biết ai hơn ai. Phúc đã vui mừng quá sớm khi dám khẳng định mình là kẻ thắng cuộc.
Mảnh trăng lưỡi liềm mọc lên và tỏa ánh hào quang xuống lòng đường. Sau bữa tối, Trang chạy lên phòng Nguyên. Cô lắc lắc cánh tay mẹ mình: “Con xin mẹ đấy, mẹ hãy nghĩ cách giúp anh Nhân đi. Một mình anh ấy không thể nào tìm ra được viên đá Musgravite.”
Nguyên từ tốn: “Cậu ấy phải tự lực cánh sinh chứ con, mẹ làm sao mà giúp được. Nếu như mẹ giúp, các học viên khác biết được sẽ nói cậu ấy đi cửa sau. Tới lúc đó cậu ấy chỉ có thiệt thòi mà thôi. Hơn nữa điều này đối với các học viên còn lại là không công bằng.”
Trang chu môi: “Làm sao mẹ biết bọn họ không tìm sự trợ giúp từ ai đó chứ? Mẹ.” Cô nài nỉ.
“Không phải là mẹ không muốn giúp mà là mẹ thật sự không có cách. Musgravite là viên đá vô cùng quý hiếm và đắt tiền, người giàu nhất cũng chưa hẳn mua được.”
“Dù là quý hiếm cũng không phải không có. Tại sao ông ngoại lại cho đề khó như vậy chứ?” Trang nằm lăn ra giường, than thở.
Minh chợt lên tiếng: “Nguyên à, chẳng phải em có người bạn, chồng của cô ấy là nhà sưu tập đá quý hay sao? Mọi người thường gọi ông ấy là gì vậy nhỉ… Cường Diamond thì phải. Xin ông ấy cho mượn thử xem.”
Trang bật dậy, ánh mắt háo hức: “Ba nói đúng không mẹ?”
“Thì đúng… nhưng Cường Diamond nổi tiếng là người keo kiệt. Đá quý là sinh mệnh của ông ấy, có chắc là ông ấy cho chúng ta mượn.” Nguyên cau mày.
“Cho dù là quỳ xuống cầu xin, con cũng sẽ làm.” Trang nói bằng giọng quyết tâm rồi cô hỏi: “Nhà ông ấy ở đâu vậy mẹ?”
“Cường Diamond cùng vợ của mình sống tách biệt với thế giới bên ngoài nên họ đã mua căn biệt thự gọi là villa Sơn Trà tại phố núi cách trung tâm thành phố năm trăm kilomet về hướng Đông.” Nguyên viết địa chỉ nhà của Cường Diamond vào trong một tờ giấy đưa cho Trang.
Trang cầm lấy, hớn hở: “Cuối tuần này con và anh Nhân sẽ đến đó xin ông ấy cho mượn viên đá. Cảm ơn mẹ. Chúc ba mẹ ngủ ngon.” Nói xong, cô chạy về phòng mình.
Nguyên nhìn theo bóng con gái, nheo nheo mắt: “Chưa thấy chuyện gì mà nó sốt sắng như chuyện này, cứ như mình là người trong cuộc không bằng. Anh à, để hai đứa chúng nó đi xa như vậy, em không yên tâm chút nào. Trang nóng nảy lại nói năng bốp chát, không biết nó có giở thói côn đồ ra không?”
Minh cười xòa: “Em đừng nói con gái mình tệ như vậy chứ. Tuy nó có chút nóng tính nhưng Nhân là đứa điềm tĩnh, chín chắn. Hai đứa nó bổ sung khiếm khuyết cho nhau, anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Biết đâu sau việc này con bé sẽ trưởng thành hơn.”
Nghe chồng nói thế, nỗi lo trong Nguyên giảm đi phân nửa.
Ngồi trên giường, Trang thông báo tin vui cho Nhân biết bằng cách nhắn tin chuyện trò với cậu.
Mẹ em đã tìm được cách cho bài kiểm tra của anh rồi. Chủ nhật chúng ta sẽ cùng đi tới đó.
Nhân đọc xong tin nhắn, hồi âm ngay. Tại sao em lại giúp anh? Nếu để ông ngoại của em biết được sẽ la em đó.
Trang vừa cười tủm tỉm vừa nhắn. Chuyện này ông ngoại em không biết đâu. Với lại mẹ chỉ gợi ý, còn lấy được viên đá hay không là do chúng ta.
Ánh trăng trên bầu trời rọi vào qua khe cửa, đem trọn căn phòng sáng tỏ trong đêm đen, gió khe khẽ thổi.
Điện thoại Trang kêu bíp một tiếng. Tin nhắn của Nhân chỉ vỏn vẹn ba chữ. Cảm ơn em.
Ba chữ ấy khiến tim Trang đập rộn ràng trong lồng ngực tựa như có gió xuân thổi qua dù ngoài trời đang buốt giá.
Cô mang theo niềm vui nhỏ bé chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mộng đẹp, cô thấy mình đứng giữa ngọn đồi bạt ngàn gió. Hoa dại nở rộ xung quanh. Cỏ xanh mướt trải dài đến vô tận. Bầu trời trong veo không một gợn mây. Trái tim thanh thuần lần đầu khắc ghi một người. Cô thấy đôi chân mình chạy nhanh, băng qua cỏ, băng qua đồi để đến với bóng người đang đứng ở nơi xa. Cả cô và cậu đều không sợ thiếu niên hữu hạn, cứ như vậy mà chạy về phía trước, băng qua những gian nan, thử thách. Thứ duy nhất mà họ nắm giữ trong lòng bàn tay khi ấy chính là lòng dũng cảm.
Sương tan. Ánh nắng mặt trời rải lên vạn vật một lớp ánh sáng màu đỏ cam. Phố xá, những con đường, hàng cây… tất cả tắm mình trong thứ ánh sáng huyền diệu ấy để quên đi sự lạnh lẽo của đêm đen. Buổi sáng ngày mới chào đời trong tiết trời nắng đẹp mang theo cơn gió ấm áp.
Trang và Nhân bắt xe buýt để đi tới villa Sơn Trà, cùng thời điểm Phúc lái chiếc siêu xe hạng sang của mình chạy bon bon trên đường. Cậu có chung mục đích với Trang và Nhân. Chiếc xe màu gụ đỏ nổi bật giữa lòng thành phố. Chủ nhân của nó ngồi ở ghế lái với một phong thái ung dung.
Trên xe buýt, Nhân nhíu mày lo lắng: “Sao anh thấy chuyện này không mấy khả quan, lỡ như không được chẳng phải uổng một chuyến đi hay sao?”
Trang hồn nhiên nói: “Mẹ em nói chỉ cần thành thật là được hơn nữa chúng ta chỉ mượn rồi trả chứ có giữ làm của riêng hay trộm cắp gì đâu chứ? Còn nếu như không được thì chúng ta dùng chiêu mặt dày vậy.”
Biết Trang có ý tốt nhưng sự giúp đỡ nhiệt tình của cô làm cậu ái ngại vô cùng. Thật ra cậu chỉ muốn đi lên bằng thực lực bản thân chứ không muốn dựa vào người quen. Dẫu cho không vượt qua bài kiểm tra cũng không sao vì cậu đã cố gắng hết sức mình. Tối hôm qua cậu có ý định từ chối lời mời giúp đỡ của Trang nhưng sợ cô buồn nên cậu đã thôi ngay ý định đó.
Chẳng hiểu sao, cậu luôn muốn nụ cười bừng như nắng nở trên đôi môi kia mãi mãi. Mỗi lần nhìn vào nụ cười đó, lòng cậu dâng lên một cảm giác êm ái tuyệt vời, không chút phiền não. Trang sống vô tư, đầu óc đơn thuần, thích khóc thì khóc, thích cười thì cười, tức giận là mắng, không bận tâm đến ngày mai. Bất kể điều khiến cô vui, cô đều cười giòn tan như bánh cookies bẻ vụn. Như lúc này đây, chỉ với những vạt nắng nhảy nhót bên ngoài ô cửa kính cũng làm cô thích thú.
Thành phố lùi dần về phía sau. Dọc hai bên đường là những cánh đồng trải dài hút tầm mắt, dãy núi đá vôi nhấp nhô phía chân trời tạo nên cảnh sắc ấn tượng. Trên hai hàng cây dọc con đường xuyên qua cánh đồng, chiếu xuống những tia nắng vàng len lỏi trong các tán lá.
Xe buýt dừng ở ngoài quốc lộ, Trang và Nhân bước xuống đi vào một con đường mòn nhỏ, hoa dại nở hai bên. Nắng thênh thang, vàng ươm rải đầy trên từng gót chân. Theo như địa chỉ mà Nguyên ghi trong giấy thì villa Sơn Trà nằm ở cuối con đường. Đi đến phía cuối đường, một căn biệt thự lộng lẫy hiện ra trước mắt. Hoa sơn trà trồng xung quanh, những cánh hoa đỏ thắm chói chang như những chú bướm nhẹ nhàng khiêu vũ dưới ánh mặt trời. Vì thấy hoa đẹp nên Trang đã ngắt một bông cài lên mái tóc mình.
Để mặc Trang chơi đùa, Nhân tiến đến chiếc chuông nhỏ trên cánh cửa bằng sắt, ấn vào đó. Cậu ấn đến lần thứ hai thì có một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc xuềnh xoàng từ trong nhà chạy ra. Cậu đoán chắc là người giúp việc của ngôi biệt thự.
“Hai cô cậu tìm ai?” Người phụ nữ hết nhìn Nhân rồi nhìn Trang lúc này đã bước tới đứng cạnh Nhân, hỏi.
Trang nhanh nhảu đáp: “Bọn con đến tìm ông Cường Diamond.”
“Kỳ lạ, sao hôm nay có nhiều người tìm ông chủ vậy kìa?” Người phụ nữ đẩy cánh cổng rộng ra hai bên, lẩm nhẩm.
Nhân ngó Trang, mày nhíu lại nhưng cũng không thắc mắc gì nhiều, chỉ sợ nếu Cường Diamond đang bận tiếp khách thì cậu sẽ không thể nào nói chuyện riêng được. Còn Trang thì nghĩ khác, cô nhìn sang gara và thấy chiếc siêu xe láng cóng màu gụ đỏ đang đỗ bên trong, cô đã biết là ai đến.
Lối đi lại trong khoảng sân trước hiên được thiết kế bằng những viên đá cuội nhỏ kết hợp với sỏi tạo hoa văn hình tròn độc đáo. Đi hết khoảng sân ấy, đôi bạn trẻ theo chân người phụ nữ vào trong nhà. Ngôi nhà được thiết kế theo kiểu cổ điển, không gian tràn ngập nắng và gió tự nhiên nhờ những khoảng sân trong tách biệt.
Đến sảnh chính, Trang và Nhân cùng khựng lại khi thấy Phúc ngồi chễm chệ trên ghế sofa. Sự kinh ngạc đều ẩn chứa trong mắt hai chàng trai đối thủ. Sau đó Phúc cười giễu cợt: ”Cậu cũng biết nơi này mà đến à? Chắc là do cô ta bày kế chứ gì?”
Trang nghe nói đến mình, lên tiếng đáp lại trơn tru: “Phải, tôi bày kế đấy, thì sao nào? Nếu tôi đoán không sai thì anh cũng được dượng của anh chỉ đường dẫn lối. Hóa ra cũng là người tầm thường vậy mà cứ tỏ ra biết tuốt.”
Phúc giận sôi gan, định trả đũa lại thì một người đàn ông từ trên lầu đi xuống. Ông ta chính là Cường Diamond – chủ nhân villa Sơn Trà, đã ngoài bốn mươi. Thời trẻ, trong một lần tình cờ thấy bức ảnh chụp viên đá ruby, ông nhanh chóng bị vẻ đẹp của nó thu hút và bắt đầu tìm hiểu về lĩnh vực này. Ông đi khắp nơi trên thế giới, bỏ ra một số tiền lớn để mua đá quý và những thứ lấp lánh, nhiều nhất là kim cương. Hiện tại ông sở hữu một bộ sưu tập lên đến hàng ngàn mẫu tinh thể đá quý độc đáo, không trùng lặp.
Cường Diamond ngồi xuống ghế, lướt mắt qua ba vị khách không mời mà đến, nói: “Mấy năm qua tôi sống ẩn dật nay bỗng dưng có người đến tìm mà còn là những người không quen biết, hãy cho tôi một lý do để tôi tiếp các cô các cậu.”
Phúc nói trước: “Chắc ông có quen thợ kim hoàn Trần Gia Khánh chứ?”
“À, thằng Khánh đó ư? Hắn là một người có tài nhưng phẩm chất của hắn chẳng khác gì một con chó.” Cường Diamond nở nụ cười khinh rẻ.
Ngày trước, Cường Diamond với Khánh vốn là bạn thân có cùng sở thích là đam mê đá quý. Tình bạn giữa họ có lẽ vẫn sẽ còn tiếp diễn nếu như Khánh không dòm ngó người phụ nữ mà Cường yêu quý nhất. Trong một lần cưỡng đoạt bất thành, Khánh không những không biết liêm sỉ mà còn ra giá với ông mua cô vợ xinh đẹp kia. Cường lúc đó vô cùng giận dữ, phỉ báng hắn rồi cùng vợ mình sống ẩn danh đến tận ngày hôm nay. Nhắc lại chuyện cũ khiến sắc mặt ông tối tăm, vô cùng phẫn nộ.
Nhìn vẻ mặt của Cường Diamond, Nhân không dám lên tiếng cho đến khi ông yêu cầu cậu giới thiệu về mình, cậu quay sang Trang. Hiểu ý, cô nói: “Nghệ sĩ dương cầm Thanh Nguyên là người quen của vợ ông, vậy chúng ta cũng có thể được coi là có quen biết?”
“Là người quen của vợ tôi chứ không phải người quen của tôi. Vậy cho nên…” Cường Diamond xua tay: “… không tiễn.”
Trang nói nhanh: “Chẳng lẽ ông không tò mò muốn biết mục đích chúng tôi tới đây sao? Nghe nói ông rất thích kết bạn với những người có cùng đam mê không phân biệt tuổi tác.” Cô để tay lên vai Nhân, tiếp tục: “Anh ấy rất am hiểu về đá quý, là một chuyên gia đấy.”
Nhân giật thót, thì thào vào tai Trang: “Em nói gì vậy, anh là chuyên gia hồi nào chứ?”
“Ồ, vậy à!” Sắc mặt Cường Diamond dịu lại, có vẻ ông cảm thấy bất ngờ khi nghe Trang ‘quảng cáo’ về Nhân là một chuyên gia đá quý.
Phúc sợ thua Nhân nên liền lên tiếng: “Nói về trang sức đá quý thì tôi cũng không thua kém cậu ta đâu. Ông Cường, chẳng hay ông có hứng thú cùng tôi đàm đạo về chủ đề này?”
“Tôi thích điều đó.”