Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 7
Vì muốn có con trai nên Khánh lên kế hoạch tìm người đẻ mướn nhưng kế hoạch chưa kịp thực hiện thì một chuyện xảy ra khiến hắn bỏ luôn ý định ấy. Theo như hắn thì đây là chuyện tốt, hắn còn cho rằng ông trời đang giúp mình.
Chuyện tốt ấy là khi Khánh trông thấy Diễm địu con sau lưng bước ra từ cửa hàng tiện lợi, trên tay cô là mấy bịch sữa dành cho trẻ em dưới ba tuổi. Hắn điều tra khắp các bệnh viện trong thành phố để xem bệnh viện nào là nơi cô sinh con. Hắn cũng giả vờ là người thân của cô, hỏi y tá cô sinh con trai hay con gái. Khi nhân viên y tá nói Diễm sinh con trai, cặp mắt hắn sáng rực như đèn pha xe ô tô. Hắn khẳng định chắc nịch đứa bé chính là con của mình vì hắn biết rõ trong quá trình yêu mình, cô không quen với bất kỳ người đàn ông nào. Trong đầu hắn lóe lên một âm mưu giành lấy bé Nhân.
Từ cái hôm tình cờ gặp lại Diễm ở cửa hàng tiện lợi, Khánh đã theo dõi và biết được nơi cô đang sống.
Gió thổi qua ráng chiều, tung bay những cánh hoa phấp phới. Những người trong xóm trọ lại nhìn thấy một chiếc xe hơi bóng loáng đỗ trước hẻm dẫn vào xóm. Từ trong xe bước ra là một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, tóc xịt keo dựng đứng. Vẻ ngoài nhìn rất là lịch thiệp nhưng phẩm chất bên trong lại trái ngược hoàn toàn. Mấy cô gái ở trọ vừa nhìn đã mê tít, chỉ trỏ.
“Không biết anh ấy tìm ai ở xóm trọ này nhỉ?”
“Chắc là con Diễm rồi, ngoài cô ta ra thì còn ai mà có đàn ông tới tận nơi để tìm.”
“Cô ta đúng là có số hưởng nhỉ. Cặp toàn những người có tiền.”
Một cô gái phản bác: “Chưa chắc, nếu cô ta có số hưởng vậy sao phải nuôi con một mình khổ sở thế kia?”
“Chắc bị đàn ông lừa rồi, biết đâu thằng nhỏ là con của anh ta cũng nên.”
Nhận thấy có biết bao cặp mắt đang nhìn mình với vẻ ngưỡng mộ, Khánh càng làm cao. Bước những bước chân hiên ngang, mặt hếch lên, điệu bộ ngạo mạn vô cùng. Các cô gái tò mò đi theo sau Khánh, muốn biết hắn tìm ai.
Khi hắn dừng chân trước cửa phòng của Diễm, một cô gái quay sang huých khuỷu tay bạn mình: “Thấy chưa, mình đã nói rồi mà.”
“Con Diễm ghê gớm thật, không biết đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông.”
“Im lặng và xem tuồng đi.” Ai đó nói với hai cô gái.
Khánh đứng ở cửa, hắng giọng: “Chào người đẹp, đã lâu không gặp.”
Diễm đang ru con ngủ bỗng giật mình quay lại. Vẻ sửng sốt hiện lên trên gương mặt cô. Chị Tuyết vẫn đi làm chưa về.
“Anh tới làm gì, thằng khốn.” Diễm gắt gỏng, đôi mắt phừng phừng lửa giận.
“Kìa em, sao lại gọi anh như thế? Anh đau lòng đó.” Khánh giễu cợt, nhếch môi cười đểu: “Hôm nay anh cố tình tới đây là để thăm em và con của chúng ta.”
Khánh vừa dứt lời, những người đứng xem bên ngoài ồ lên kinh ngạc, như không thể tin vào những gì hắn vừa tiết lộ.
Diễm trừng mắt: “Tôi với anh chẳng có quan hệ gì hết. Nó không phải là con của anh, anh không xứng làm ba nó.” Nếu để ý sẽ thấy sự mâu thuẫn trong câu nói của cô. Nhưng ai nấy đều tập trung cao độ xem tuồng hay nên không ai nhận ra.
Mọi con mắt đổ dồn vào Khánh, hắn tỏ vẻ đáng thương để lấy lòng từ bi của thiên hạ: “Dù em có phủ nhận thì những gì diễn ra giữa hai chúng ta là thật. Chúng ta đã có nhiều kỷ niệm đẹp bên nhau và đứa bé ấy chính là minh chứng cho cuộc tình giữa anh và em. Anh biết là anh có lỗi cho nên anh đã luôn tìm em suốt thời gian qua. Anh có lỗi với hai mẹ con em, anh chỉ mong em tha thứ.”
Diễm cười chua xót: “Anh đừng giả nhân giả nghĩa, tôi sẽ không tin anh thêm một lần nào nữa đâu. Đồ xấu xa.”
Khánh bước hẳn vào trong phòng, vẫn tiếp tục giả mèo khóc chuột, thở dài nói: “Em chửi anh thế nào cũng được, anh không quan tâm. Điều anh lo lắng là con của chúng ta. Em nhìn đi sao em có thể sống ở một nơi như thế này. Em muốn con sau này lớn lên sẽ ốm yếu, bệnh hoạn hay sao? Chi bằng em đưa con cho anh, anh sẽ nuôi nó khôn lớn thành người. Em cũng biết nhà anh có điều kiện, con muốn gì anh cũng sẽ chiều theo ý nó. Còn về phần em, anh sẽ mua một căn nhà sát bên nhà anh. Vậy là ngày nào em cũng có thể đến thăm con, em thấy thế nào?”
Diễm phun ra ba chữ: “Không bao giờ.” Sau đó cô nói thêm, giọng quyết liệt: “Tôi sẽ không đời nào giao con cho một người tán tận lương tâm như anh. Anh nuôi nó sao, anh chỉ làm hỏng nó thôi.”
Nói ngon nói ngọt vẫn không thuyết phục được Diễm, Khánh quay sang mọi người tìm sự đồng cảm: “Các cô chú, anh chị nói xem tôi có ý tốt muốn nhận lại hai mẹ con vậy mà cô ấy một mực không chịu. Tôi biết thật ra cô ấy còn giận tôi chuyện cũ, cô ấy cứ tưởng tôi là kẻ quất ngựa truy phong nhưng sự thật không phải vậy. Là do gia đình tôi không chấp nhận Diễm. Sau khi tôi thuyết phục được ba mẹ mình thì Diễm đã bỏ đi không lời từ biệt báo hại tôi tìm cô ấy suốt một năm ròng rã mới biết cô ấy và con đang sống ở đây.”
Diễm không ngờ con người này lại trơ trẽn đến như vậy. Cô còn chưa kịp lên tiếng thanh minh cho mình thì một trong số những người ở trọ, cất giọng: “Người ta đã cầu xin đến vậy rồi cô còn muốn gì nữa. Cho dù cô còn giận chuyện xưa thì phải để cho đứa bé nhận ba nó chứ.”
“Đúng đó.” Một người khác đồng tình: “Cậu ấy tốt như vậy mà, nếu là người khác thì họ đã một đi không trở lại rồi. Thân phận bèo bọt còn làm ra vẻ cao quý.”
Diễm ấm ức, hét to: “Các người thì biết cái gì mà nói. Các người biết nỗi khổ của tôi sao? Chính hắn đã khiến tôi trở nên nông nỗi như ngày hôm nay…”
Nếu để Diễm tiếp tục nói thì cái vỏ bạch mã hoàng tử mà Khánh tạo dựng sẽ bị lột ra mất. Cho nên hắn cướp lời cô: “Dù như thế nào thì hôm nay tôi phải mang đứa bé đi. Để nó sống cùng cô, nó chỉ có đói khổ mà thôi.”
Khánh sấn tới để giành lấy bé Nhân nhưng Diễm chống trả quyết liệt.
“Không được đụng vào con tôi.”
Những người đứng xem chỉ có thể đấu võ mồm chứ không can thiệp vì không phải chuyện của mình. Nếu xen vào không khéo lại bị vạ lây.
Diễm cắn vào tay Khánh rồi dùng chân thụi mạnh vào bụng hắn khiến hắn bị ngã về phía sau, lưng đập vào tường. Hắn không hiểu tại sao cô lại mạnh đến vậy. Một khi tình mẫu tử trỗi dậy, người mẹ có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ con mình.
Lợi dụng lúc Khánh ‘thất thế’, Diễm ôm con vụt chạy. Hắn tức tốc đuổi theo. Bằng mọi giá hắn phải giành nuôi đứa bé. Nếu có thể hắn sẽ dùng biện pháp mạnh với Diễm để buộc cô giao con ra.
Khi Diễm chạy ra từ một con hẻm, cô va phải Hòa đang đi đâu đó. Cú va chạm làm cả hai cùng ngã.
Trong tình thế nguy cấp, Diễm quên nói lời xin lỗi với người kia. Cô ngoái đầu ra sau, chộp lấy cánh tay Hòa cầu xin: “Làm ơn hãy cứu tôi, có người muốn bắt con tôi đi.”
Dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của cô, Hòa tin là cô nói thật. Anh nhìn quanh quất rồi đưa cô tìm một chỗ trốn an toàn, là đằng sau miếng tôn ai đó vứt bỏ. Khi cả hai vừa ngồi thụp xuống, Khánh cũng vừa tới. Hắn đưa mắt nhìn trái nhìn phải, láo liên tìm kiếm.
Trên miếng tôn có một cái lỗ nhỏ, Hòa nhìn qua cái lỗ ấy sững sờ khi biết người mà Diễm nhắc tới là Khánh – kẻ vô cùng căm ghét anh. Sau một năm, cuộc đối đầu giữa anh và hắn vẫn chưa đến hồi kết mà nó còn diễn ra gây cấn hơn khi có sự xuất hiện của Diễm.
Hòa nhìn hai mẹ con Diễm đang run cầm cập, anh lờ mờ đoán ra được mấu chốt vấn đề. Theo anh nghĩ thì có lẽ Diễm là một trong những người tình chớp nhoáng của Khánh và đứa bé chính là kết quả cho cuộc tình không mong muốn ấy. Để xác định, anh lật tã bé Nhân ra xem thử. Quả nhiên đúng như những gì anh suy đoán, Khánh cần đứa bé, không cần người mẹ. Nếu để bé Nhân rơi vào tay hắn, chắc chắn tương lai thằng bé sẽ mù mịt, không chừng mười mấy năm sau sẽ xuất hiện thêm một Khánh thứ hai. Hòa nghĩ anh cần phải giúp hai mẹ con Diễm.
Đột nhiên bé Nhân tỉnh dậy và òa khóc, có lẽ thằng bé ướt tã hoặc khát sữa. Khánh quay phắt đầu về phía phát ra tiếng khóc, bàn chân từ từ tiến lại. Diễm hốt hoảng, không biết làm thế nào. Bịt miệng bé Nhân sẽ làm nó ngạt thở. Hòa nhanh trí đưa một ngón tay vào miệng đứa bé. Nó lập tức nín khóc và còn cười với anh.
Khánh vẫn không ngừng tiến về phía miếng tôn, chậm rãi từng bước một. Hòa ngó quanh thấy một khúc cây nằm kế đó bèn nhặt lên làm vũ khí sẵn sàng tuyên chiến với Khánh nếu bị hắn phát hiện.
Từ trong hang tối nào đó, một con chuột chạy ra làm bàn chân Khánh dừng lại. Hắn cứ nghĩ âm thanh mà mình vừa nghe là tiếng chuột kêu chứ không phải tiếng trẻ con khóc nên quay người bỏ đi. Nhưng việc hắn nghe tiếng em bé khóc thành tiếng chuột kêu quả thật rất tài tình.
Hòa và Diễm cùng thở phào nhẹ nhõm. Đợi Khánh đi thật xa, cả hai mới chui ra khỏi chỗ nấp.
Diễm dập đầu cảm ơn Hòa rối rít: “Lúc nãy nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm thế nào. Cảm ơn anh một lần nữa.”
Hòa khoát tay: “Không có gì đâu. Tôi rất ghét loại đàn ông hay ức hiếp phụ nữ.”
Diễm cúi đầu rồi bế con đi. Cô không thể quay về nhà trọ, Khánh đã biết nơi ở của cô, chắc chắn hắn sẽ trở lại nếu chưa đạt được mục đích hơn nữa cô cũng không muốn liên lụy đến chị Tuyết, chỉ đành ẵm con lang thang kiếm sống. Vừa đi được vài bước, cô nghe tiếng Hòa gọi:
“Đợi đã.”
Diễm xoay người lại.
Hòa hỏi: “Cô tính đi đâu? Tên đó sẽ không buông tha cho cô đâu. Trời sắp tối rồi, cô cứ thế mà ẵm đứa nhỏ đi như vậy à? Một chốc sương xuống rất lạnh, thằng nhỏ sao có thể chịu được.”
Diễm khịt mũi: “Tôi cũng không biết nữa, tôi chẳng còn nơi nào để đi. Hắn ta thật tàn nhẫn, hắn muốn chia rẽ mẹ con tôi. Hắn nói sẽ cho đứa bé cuộc sống sung túc nhưng tôi không tin được.” Giọng cô nghẹn lại, nước mắt tủi thân lại trào ra khỏi khóe mi.
Nếu đã giúp thì giúp cho trót, Hòa đề nghị: “Hay là thế này cô tới ở chung với tôi đi. Nhà tôi tuy nhỏ nhưng vẫn có thể cho hai mẹ con cô ở tạm.”
“Tôi không thể nhận sự giúp đỡ của anh thêm nữa… tôi… tôi không biết phải trả ơn anh thế nào.”
“Tôi giúp người không cần báo đáp. Tôi thấy hoàn cảnh của cô thật tội nghiệp, dù cô có thể chống chọi được với giá lạnh nhưng còn thằng nhỏ thì sao chứ? Nó cần phải uống sữa, cần có một chỗ ở tốt nếu không nó sẽ ngã bệnh đấy. Cứ coi như cô làm điều này vì con cô đi và nếu cô ngại thì sau này cô trả ơn tôi cũng chưa muộn mà.”
Diễm suy nghĩ một hồi rồi theo chân Hòa về nhà anh. Ngôi nhà có gác mái và dây thường xuân bao quanh bờ rào. Anh mua nó từ người chủ lớn tuổi, ông ấy theo gia đình ra nước ngoài định cư nên đề bảng bán nhà, bán với giá rẻ. Tất cả vật dụng trong nhà đều được làm bằng gỗ: bàn ghế, giường tủ, ổ khoá thơm mùi trầm hương nhưng thời gian khiến chúng sạm đi và không còn sáng loáng như trước nữa.
Hòa lấy khăn lau một chiếc ghế rồi bảo Diễm ngồi xuống. Anh nói: “Tạm thời hai mẹ con cô cứ ở đây, đợi hắn quên chuyện này đi hẵng tìm nơi khác.”
Diễm lắc đầu, vẻ mặt buồn xo: “Tôi nghĩ hắn sẽ không quên đâu. Chưa đạt được mục đích, hắn sẽ không từ bỏ. Hắn có thế lực, còn tôi chỉ là cô gái tầm thường chẳng làm được gì cả.”
Hòa cảm thấy hoàn cảnh của Diễm giống hệt mình, đều là những người lao động gian khổ, trốn chui trốn nhủi và cùng chịu lép vế trước một người đầy uy quyền.
Anh khẽ tằng hắng: “Trước mắt, cô cứ ở đây lo cho đứa nhỏ còn những chuyện sau này thì để sau này tính. Tôi nghĩ hắn sẽ không tìm được chỗ này đâu.”
Diễm quỳ xuống, tỏ giọng cảm kích: “Cảm ơn anh, tôi quỳ xuống đây lạy tạ anh. Ơn nghĩa của anh tôi không biết đền đáp thế nào.”
Hòa đỡ cô dậy ngồi lại trên ghế: “Tôi nói rồi tôi không cần người khác trả ơn. Tôi thấy thương cho số phận kém may của cô cho nên mới giúp đỡ cô. Thằng bé đáng yêu quá.” Anh véo má bé Nhân.
“Nó tên là Thành Nhân, tôi luôn hy vọng sau này trưởng thành nó sẽ không giống như ba của nó.” Diễm nói.
Sau khi dỗ bé Nhân chìm vào giấc ngủ, Diễm bước ra hiên ngồi cạnh Hòa. Ánh sáng của vầng trăng trên cao như những sợi dây kim tuyến giăng mắc khắp cành lá. Ánh vàng phết xuống khoảnh sân trước hiên nhà tạo nên một mảng sáng bàng bạc. Hàng trăm vì tinh tú nằm rải rác trên nền trời lúc ẩn lúc hiện. Trong cơn gió se sắt, dây thường xuân khẽ lay động xào xạc.
Hòa là người thứ hai sau chị Tuyết mà Diễm tâm sự về chuyện tình cay đắng của mình. Giọng cô nghẹn ngào: “Cũng tại tôi tham lam, ham vật chất, ham danh lợi nên mới bị hắn lừa.”
Hòa cất tiếng trong bóng tối: “Tuổi trẻ ai cũng có những phút giây bồng bột, thiếu suy nghĩ. Điều quan trọng là cô phải mạnh mẽ mà sống để lo cho con của cô. Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.”
“Tôi biết chứ.” Diễm khẽ lau dòng lệ, ho sặc sụa mấy cái rồi hỏi: “Anh có thấy ngại không khi tôi sống ở đây?”
Hòa hiểu cô muốn nói gì, anh nhẹ giọng: “Tôi sống một mình, không có vợ con gì cả. Tôi đang trốn khỏi sự truy nã của tên Khánh.”
Diễm tròn mắt sửng sốt: “Anh bị truy nã à? Mà anh cũng biết hắn nữa sao?”
“Giữa tôi với Khánh có một mối hiềm khích không thể nào gỡ bỏ.”
Giữa những vì tính tú, vầng trăng tròn vằng vặc im lìm, lặng lẽ. Ánh trăng miên man và cái lạnh của sương giá đưa anh chìm vào trong kí ức.
Thường xuân đong đưa trước cửa, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng. Có đôi chim như say theo mùi hương ấy. Sương giăng mờ khắp lối.
Nghe xong câu chuyện cuộc đời của Hòa, Diễm phẫn nộ: “Hắn cậy quyền cậy thế làm càn. Nếu không có ba chống lưng thì hắn cũng chẳng làm được gì.”
Hòa cười nhạt một tiếng. Niềm vui và sự hoan hỉ của những kẻ giàu sang phú quý chẳng phải được mua từ nỗi đau của người nghèo hay sao? Nếu ví nỗi đau giống như tài sản thì có lẽ anh là người giàu có nhất. Tuy nỗi đau của anh và Diễm không giống nhau nhưng họ cùng chung cảnh ngộ nên dễ thấu hiểu và thông cảm cho nhau.
Ai cũng muốn có một địa vị cao, nắm trong tay quyền lực để sai khiến người khác, họ giẫm đạp lên nhau mà sống thậm chí đánh đổi cả sinh mệnh. Rồi khi chạm tay vào hào quang danh vọng, ta có vui chăng? Danh vọng và tiền bạc có thể giúp con người một bước lên mây nhưng cũng khiến họ sa chân vào vũng lầy tội lỗi, biến họ thành những con người thực dụng. Cuộc sống này chỉ cần bình yên là đủ.
Trong cuộc đời đói rách của Hòa, anh đã phát hiện ra một sự thật đơn giản. Đó là sống đúng với con người mình, làm tốt công việc và hoàn thành nó một cách trọn vẹn, là chìa khóa dẫn đến cánh cửa hạnh phúc. Khi đã hạnh phúc thì lòng sẽ thảnh thơi. Đó cũng là lý do dù đói nghèo nhưng anh luôn hài lòng về cuộc sống của mình.
Chỉ cần có thể chấp nhận, ta sẽ cảm thấy vui vẻ.