Truyện ngắn: Khu Ma Chân Quân. - Chương 6: Chuyển Kiếp Luân Hồi.
Tâm ma trỗi dậy Chung quỳ lao vào ác linh điên cuồng chém giết. Sức mạnh trong anh bây giờ cuồn cuộn như sóng xô biển gầm, khắp thân người toàn là hoả khí bao phủ. Hiện tại không gì có thể cản bước anh, cơ thể Chung Quỳ lúc này trở nên khát máu. Đây chính là nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật: Xưa kia anh trảm yêu trừ ác cho dân, trong lòng lấy chúng sinh trong thiên hạ làm đầu, tâm thiện lương luôn cho các linh hồn một con đường siêu sinh. Nhưng lần này, vì người mình yêu, anh điên cuồng tàn sát, muốn kẻ kia phải trả giá, tan hồn nát phách, không có cơ hội tiến vào vòng luân hồi.
Nhất Minh bất ngờ trước sự biến đổi của anh trở tay không kịp trong lòng khiếp sợ không thôi còn chưa kịp định thần đã bị bàn tay khổng lồ của Chung Quỳ chụp lấy. Hắn giờ đây trong tay anh chỉ như con kiến bé nhỏ, anh há cái miệng to lớn của mình ra, đêm linh hồn ác linh kia nuốt trọn. Dám động tới người phụ nữ của anh, anh khiến hắn vạn kiếp không thể siêu sinh.
Cắn nuốt tên kia xong, sự phẫn nộ trong lòng được vơi đi phần nào, lúc này Chung Quỳ trở về hình dáng ngày thường. Nhìn linh hồn Mộng Tuyết đang thoát xác biến thành một hình dáng mờ ảo, anh vội rút ra một thẻ bài thu tinh phách của người yêu mình vào trong chờ tìm cách chữa trị cho linh hồn cô. Không thể làm thần tiên nữa cũng không sao, có thể để cô làm một người phàm sống cuộc đời an yên tự tại đã là tốt lắm rồi.
***
Nhiệm vụ thu phục ác linh đưa Mạnh bà về địa phủ nhận mệnh được hoàn thành nhưng chủ quản diêm cung nhận thấy tâm ma trong Chung Quỳ còn quá lớn tự ý hành động thiếu suy nghĩ nên khai trừ anh khỏi tiên đạo, gián làm phàm nhân, trải qua thất tình lục dục để tôi luyện bản thân. Đây chính là hình phạt thích đáng nhất mà Diêm Vương có thể nghĩ ra.
Mạnh Bà sau khi về âm gian, âm khí xung thân lại dược điều trị bằng âm dược nên sức khoẻ nhờ đó phục hồi nhanh chóng. Xong vì làm việc thất trách, bỏ qua cháo lú cho một vong hồn, để vong hồn đó mang ký ức tiền kiếp đi đến nhân gian đầu thai nên cô cũng bị đày vào vòng luân hồi, trở thành phàm nhân.
Cái vong hồn mà Mạnh Bà quên không đưa cháo kia chính là Chung Quỳ, cô muốn cùng anh nối lại tình duyên dang dở kiếp trước nên đã cố tình làm như vậy. Tiếc là Thiên đạo làm gì cho ai cái gì dễ dàng như vậy. Trên cô đến trần gian phải đi qua cầu Nại Hà, tân Mạnh Bà đương nhiệm buộc cô nhất định phải uống cháo lú không thể đem chuyện tiền kiếp đi theo. Vì thế, Mộng Tuyết đến trần gian không có chút kí ức nào, khi hai người lướt qua nhau cô cứ bình tâm như không, hoàn toàn không nhận ra người mình yêu.
Tên kiếp này của Chung Quỳ là Đại Quy anh mở một tiệm cà phê lớn, dán thông báo tuyển dụng nhân viên bán hàng. Vốn yêu thích nghề pha chế và bán hàng nên Mộng Tuyết đã tìm đến ứng tuyển và trở thành nhân viên duy nhất của anh. Nhiều lần tạo ra phép thử biết được người yêu không còn ký ức kiếp trước, Đại Quy chép miệng: “Như vậy cũng tốt quên hết những quá khứ không vui, tôi sẽ khiến em yêu tôi lại từ đầu.”
Thật ra, không phải Mộng Tuyết hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với ông chủ của mình, ngay từ lần đầu gặp anh cô đã có cảm giác quen thuộc, tựa như hai người đã quen biết từ lâu. Nhưng không thể nói ra, cô sợ anh nghĩ cô thấy sang bắt quàng làm họ. Cô rất thích cảm giác mỗi kia anh kề cận quan tâm.
Trải qua năm tháng tình cảm tự nhiên được vun đắp qua từng ngày, cái ngày hai người chính thức tỏ bày tình cảm với nhau cũng đến. Trong không gian lãng mạn của quán, Đại Quy ôm một đóa hồng lớn trước mặt mọi người nói yêu Mộng Tuyết: “Anh thích em làm người yêu anh nha.”
Chờ đợi bấy lâu tất nhiên là Mộng Tuyết đồng ý, hai người trước mặt quan khách ôm hôn nhau nồng một cách vô cùng nồng nhiệt. Cái ôm này, cái hôn này, Đại Quy anh đã chờ đến hai kiếp mới được tương phùng. Cảm xúc trong anh lúc này vỡ oà, có chút không nỡ buông.
Ở một nơi khác, nơi phàm nhân không thể nhìn tới, chủ quản Diêm La điện hai mắt rưng rưng cảm động, cảm thán: “Hai người yêu nhau cuối cùng cũng có cái kết viên mãn rồi.”
Một khuôn mặt không vui bên cạnh Diêm Vương lên tiếng: “Có cái gì tốt đâu chứ? Tôi chỉ mong một đời một kiếp phàm thế của chủ nhân qua nhanh một chút.”
“Cô lại đang ghen tị với Mộng Tuyết đấy à? Đừng ích kỷ thế chứ?”
“Ai thèm ghen tị với cô ta chứ? Cô ta mới là người cần ghen tị với tôi, cô ta chỉ có một kiếp được ở bên chủ nhân. Còn tôi được Thiên Hoàng ấn định ngàn đời ngàn kiếp được theo bên cạnh chủ nhân.” – Đây là cách Tiểu Thất tự an ủi mình. Có như thế cô mới thôi không buồn đau khi nghĩ đến việc người mình yêu đang vui vẻ bên một người khác. Thứ tình cảm đơn phương này, khiến cô trở nên tầm thường và bé nhỏ yếu đuối.
Diêm vương đối với cô chỉ có thể thương cảm mà không thể giúp gì được. Tất cả đều có nhân quả tuần hoàn, mọi sự đều có thiên cơ riêng.
________________HẾT___________________________