Truyện ngắn: Khu Ma Chân Quân. - Chương 3: Tìm Thấy Mạnh Bà.
Như mọi hôm, Chung Quỳ lại lang thang trên khắp các nẻo đường tuần tra, điều tra tung tích của ác linh cùng Mộng Tuyết, chợt anh cảm nhận khí tức của ác linh ở gần đây. Rất nhanh bằng khứu giác nhạy bén của mình anh tìm đến một nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô. Trước mắt anh là một người phụ nữ trung niên tuổi ngoài tứ tuần, trên người mặc một chiếc váy liền thân, cổ đeo vòng ngọc, khí chất vô cùng sang trọng.
Điểm khác lạ là từ người phụ nữ kia tản ra một luồng khí đen lúc ẩn lúc hiện mắt thường khó mà nhìn thấy được. Đôi mắt người phụ nữ trắng rả không thấy con ngươi, dường như cơ thể bà ta đang chịu sự điều khiển của một thế lúc nào khác. Người này chính là đang muốn bà ta nhảy từ trên cao xuống, gây nên hiện trường một vụ tự sát.
Mở ra thiên nhãn, Chung Quỳ nhìn lên, liền phát hiện một thân ảnh mờ nhạt nấp trong người phụ nữ kia, người đàn ông kia không ai khác chính là con ác linh mà mấy ngày qua anh cất công tìm kiếm. Thoắt một cái, anh bay biến lên tầng, đứng sau lưng người phụ nữ, hét lớn thu hút sự chú ý của bà ta: “Nhất Minh mau thoát ra khỏi cơ thể người phụ nữ đó. Tại sao ngươi cứ phải ở lại nhân gian gây hoạ vậy hả?”
“Đừng tưởng ngươi là Khu Ma Chân Quân mà gặp ai cũng có thể ra lệnh.” – Người đàn bà quay lại nhưng lúc này giọng nói phát ra từ người bà ta là một giọng đàn ông nghe òm òm.
Trực tiếp hỏi ra điều muốn biết rồi nhanh chóng thu phục tên này về địa phủ phục lệnh, Chung Quỳ lười phải nhiều lời với hắn ta: “Mau nói! Ngươi mang Mạnh Bà đi đâu rồi?”
“Ngươi có giỏi thì tự đi tìm.” – Hắn vẫn căng khuôn mặt hắc dịch của mình lên nhìn về phía Chung Quỳ thách thức.
Lần này hắn đã triệt để chọc giận giới hạn của anh, không nhiều lời Chung Quỳ nắm tay, bắt ấn điểm chỉ muốn nhanh chóng bắt giữ tên này sau đó từ từ tra khảo nơi giấu Mạnh Bà cũng chưa muộn. Nhưng không để anh kịp ra tay, hắn đã xui cơ thể người phụ nữ kia nhảy xuống còn mình thì lặng đi mất hút. Tên này quả thật không đơn giản hình như sau lưng hắn ta còn có một thế lực nào đó âm thầm giúp đỡ khiến cho hắn ta có thể thông suốt mọi chuyện, làm việc vô cùng tỉ mỉ.
Chung Quỳ tức giận dậm chân, nhìn linh hồn mờ ảo của người phụ nữ xấu số kia rời khỏi xác, anh chép miệng nói: “Bà về địa phủ báo danh trước tôi sẽ thay bà đòi lại công đạo.”
Linh hồn người kia không nói gì chỉ gật đầu rồi theo nguồn ánh sáng từ trên cao mở đường mà rời đi biến mất vào không khí.
Điện thoại di động từ trong túi anh bất chợt vang lên, vừa bắt máy đã vang lên giọng nói the thẻ của Nhược Hy, hình như cô ấy đang ẩn nấp ở một nơi nào đó bí mật không để người khác phát hiện, nghe thấy mình nói chuyện được: “Tiểu chủ, đã tìm thấy Mạnh bà rồi. Tôi đang theo dõi cô ấy.”
“Cô đang ở đâu?” – Chung Quỳ không một lời dư thừa, trực tiếp hỏi vấn đề chính.
“Tiệm cà phê Dạ Khúc tôi sẽ gửi định vị cho tiểu chủ người mau đến đây đi Mạnh bà có vẽ không bình thường đâu.”
“Không bình thường?” – Chung Quỳ không hiểu ý nghĩa của câu nói này hỏi lại.
“Tốt nhất người mau đến đây xem trực tiếp sẽ rõ.” – Nói rồi Nhược Hy cúp máy nhanh chóng gửi định vị qua cho chủ nhân của mình.
Theo định vị đi đến chỗ Nhược Hy, anh nhanh chóng nhìn thấy cô ta đang dùng phép thuật ẩn thân nấp ở một gốc cây, mắt nhìn chăm chăm vào tiệm cà phê đối diện khiến anh không khỏi tò mò nhìn theo hướng ánh mắt của cô. Ngay lập tức, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt anh: Người con gái khiến anh ngày nhớ đêm mong, gần một tháng qua đã lục tung tam giới tìm kiếm. Cảm xúc lúc này của Chung quỳ vô cùng phức tạp khó diễn tả thành lời, có chút gì đó nghẹn ngào, hạnh phúc.
“Sao cô không vào đó trực tiếp đưa Mạnh bà về địa phủ phục mệnh?”
“Hình như Mộng Tuyết đã mất trí nhớ rồi, thần khí trên người cô ấy cũng không còn nữa, so với người phàm thì cô ấy không khác là mấy.” – Nhược Hy một hơi báo cáo những gì mình vừa thi thập được.
Nghi hoặc, nhìn Nhược hy bằng ánh mắt khó hiểu anh hỏi lại: “Ý cô là sao?”
“Tôi cũng không biết rõ tình trạng của Mạnh bà lúc này gọi là gì nữa. Cảm thấy rất mơ hồ. Vừa rồi tôi có vào trong quán kiểm tra muốn đưa cô ấy trở về thì phát hiện cô ấy có thể nhìn thấy tôi nhưng không nhận ra tôi là ai. Còn khuyên tôi sớm đi đầu thai nữa, tiểu chủ thấy có lạ không?”
Dáng vẻ này, khuôn mặt này, thần thái này là Mộng Tuyết không thể sai lệch, cô ấy có thành tro bụi anh nhất định cũng không nhầm lẫn được. Hai người không phải chỉ mới quen biết mấy ngàn năm khi nhận chức ở âm giới mà tiền kiếp hai người cũng đã từng quen biết. Chỉ là không hiểu vì lý do gì mà Mạnh Bà đã chọn cách tự mình uống cháo lú, quên hết mọi chuyện ở tiền kiếp, an yên làm một vị thần tiên đứng bên cạnh cầu Nại Hà phát cháo cho những linh hồn tội nghiệp.
Mấy năm gần đây, vẻ như thấy nhàm chán với công việc này nên Mộng Tuyết đã nhiều lần đề đơn lên Diêm Vương muốn đổi công tác nơi khác. Nhưng lần nào đơn từ của cô cũng bị từ chối khiến cô vô cùng phiền não, chán trường. Chẳng còn được vui vẻ như trước.
Quan sát Mộng Tuyết tự nãy giờ lâu như vậy không khó để Chung Quỳ nhận ra cuộc sống hiện tại của Mạnh Bà ở phàm thế rất vui vẻ, nhìn cô nói cười trò chuyện với khách rất vui vẻ. Tay chân hoạt động liên tục không ngừng nghỉ nhưng cô ấy có vẻ rất thích công việc hiện tại. Giờ anh xuất hiện ép cô ấy trở về làm công việc bản thân không thích liệu cô có hận anh không? Ở tiền kiếp anh đã làm chuyện có lỗi với cô, ở kiếp này chỉ mong cô được sống vui vui vẻ vẻ mà thôi.
Nghĩ bấy nhiêu Chung Quỳ liền rơi vào trạng thái xuất thần, đăm chiêu. Thấy chủ nhân của mình không đi vào trong cũng không nói gì, Nhược Hy lên tiếng thúc giục: “Tiểu chủ anh có định vào trong không?”