Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 178
“Vậy à? Thế thì kỹ năng makeup của chị chắc đỉnh lắm nhỉ?”
“Sương sương thôi, hihi!”
Chị trang điểm này vui tính ghê!
Có lẽ do cô là dân ngoài ngành nên chị này mới có thể thoải mái trò chuyện như vậy, chứ mấy diễn viên mắt cao hơn đầu kia chắc không dám nói gì đâu.
Hạnh An trang điểm xong xuôi thì Minh Phú cũng lon ton chạy đến, cũng may là khá chuyên nghiệp, đến đúng giờ, chứ không để ekip phải chờ đợi. Ngôi sao hôm nay quay chung với cô còn đang rất trẻ, nghe nói còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã rất nổi tiếng nhờ một vai diễn trong phim truyền hình phát trên giờ vàng của đài truyền hình quốc gia và một vai nam phụ thứ nhất trong phim điện ảnh, từ đó được đà càng ngày càng nổi tiếng hơn, cách làm việc cũng được đánh giá là chuyên nghiệp.
“Em chào chị, chị chính là đầu bếp quay với em hôm nay à?” Vừa tới, nhìn thấy cô ngồi chờ thì Minh Phú lễ phép chào hỏi.
“Chào em, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Vừa trang điểm, cậu ấy vừa hỏi:
“Nghe nói con gái làm đầu bếp cực lắm đúng không ạ?”
“Nói cực thì nam nữ gì cũng cực, hơn nữa nghề nào cũng cực cả, mà chị quen rồi nên cũng thấy bình thường.”
“Em rất ngưỡng mộ những đầu bếp nữ, những người này lúc đứng trong gian bếp có cái gì đó rất quyến rũ mặc dù chỉ đeo tạp dề, quyến rũ hơn rất nhiều so với những người phụ nữ mặc bikini ở ngoài hồ bơi đó.”
“Vậy là cậu thích kiểu phụ nữ truyền thống đúng không?”
“Ê sao chị biết?”
“Đoán vậy thôi.”
“Nhưng mà đầu bếp vừa giỏi vừa đẹp như chị chắc là hiếm lắm nhỉ?”
“Ôi, cái miệng cậu ngọt lắm nha, tôi còn tưởng cậu mới uống nước đường xong đấy. Thế này chắc có bạn gái rồi nhỉ?”
“Suỵt! Công ty của em cấm em yêu sớm, bảo là bây giờ sự nghiệp đang trên đà phát triển, không thể dính đến yêu đương và scandal gì, nên em cũng chưa dám tán gái.”
“Cậu như này làm gì phải tán, tôi tưởng là gái phải tự đổ chứ?”
“Ui, chị vui tính quá.”
Hai người cứ thế mà tám chuyện rất hợp cạ với nhau, MInh Phú còn xin kết bạn facebook, zalo với cô nữa chứ. Ôi, kể ra một ngôi sao hạng A xin kết bạn với mình chắc không ai tin nhỉ?
Trong lòng thầm tự hào về bản thân một chút!
Nói là quay chương trình chứ thực ra cũng không khác công việc thường ngày của cô là mấy, nấu vài món ăn, thỉnh thoảng tương tác với Minh Phú một chút, cũng khá tự nhiên, hỏi gì nói nấy, được cái cô nói chuyện thoải mái và hài hước, nên ekip rất hài lòng.
Chỉ có điều, ánh mắt thằng nhóc Minh Phú nhìn cô, sao cứ có cảm giác hơi sến sến nhỉ?
Thôi kệ, cô cứ làm xong việc cô là được rồi!
Chắc cũng không gặp lại lần nào nữa đâu mà lo.
Còn Minh Phú, cậu ta nhìn thấy hình ảnh Hạnh An đứng trong gian bếp, đi qua đi lại, cắt cắt, xào xào, cảm giác như một người vợ đảm, anh ta không kìm được cảm xúc đang chứa chan ở trong lòng.
Có lẽ cũng chưa phải là yêu thích, nhưng rung động thì có!
Và ánh mắt đượm tình như vậy vào ống kính lại có một sự hài hoà, chan chứa biết nhường nào.
Đến khi Hạnh An nấu xong, bày biện trên bàn, Minh Phú gắp một miếng nếm thử, cảm giác đúng là đầu bếp chuyên nghiệp, khác hẳn với mấy chương trình đưa diễn viên lên nấu ăn làm màu kia, mùi vị, màu sắc của món ăn không chê vào đâu được, cảm giác cậu ta vừa nuốt thức ăn, vừa thấm đượm một thứ tình cảm nào đó.
Quay hình xong xuôi thì cũng gần đến trưa, mọi người tụm lại ăn món ăn cô vừa nấu, còn cô thì xin phép về trước, bảo là có việc bận vào buổi chiều.
Minh Phú lúc đó đang đi vệ sinh, không hề biết cô chuồn về trước rồi nên cứ tìm cô mãi, đến lúc trợ lý nói cô về rồi mới hụt hẫng rời đi.
Cũng may đã kết bạn được với cô rồi!
Hạnh An vừa ra khỏi studio thì điện thoại rung, cô vui vẻ bắt máy:
“Alo, em xong rồi nè, anh tới đón em đi.”
Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng của Minh Khang, mà là một người phụ nữ xa lạ:
“Chúng tôi đang gọi cho cô từ bệnh viện X, chủ nhân của số điện thoại này bị tai nạn vừa đưa vào cấp cứu, cô là người nhà của bệnh nhân đúng không ạ?”
“Vâng, anh ấy…anh ấy có sao không ạ?”
“Hiện tại bệnh nhân đang ở trong phòng cấp cứu, cô vui lòng đến bệnh viện để làm thủ tục cho bệnh nhân nhé.”
“Vâng, tôi đến ngay.”
Hạnh An mất hồn mất vía gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng tới bệnh viện, lo lắng vô cùng nhưng cô vẫn bấm số gọi cho Minh Trí:
“Alo, chị dâu, sao thế?”
“Anh Khang, anh ấy bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện X, chú đến ngay nhé.”
“Cái gì? Được rồi, em đến ngay.”
Minh Trí đến bệnh viện thì Hạnh An đã chờ sẵn trước phòng cấp cứu, khuôn mặt chị dâu hiện rõ vẻ lo lắng, cũng đúng thôi, một tuần nữa là cưới rồi mà bây giờ chú rể còn nằm trong phòng cấp cứu, không rõ tình hình thế nào.
“Chị dâu!”
“Trí, anh Khang ….anh ấy vì đi đón chị … nên mới bị tai nạn…Huhu….nếu như anh ấy không đi đón chị….thì chắc chắn sẽ không bị như vậy.” Hạnh An vừa khóc lóc vừa tự trách bản thân mình.
Minh Trí cũng là lần đầu tiên chứng kiến cô khóc tới mức nước mắt nước mũi tèm lem như thế, bình thường lúc nào cũng xéo xắt với anh ta mấy câu, còn một tuần nữa là diễn ra đám cưới rồi, thế mà còn bị tai nạn, xui xẻo thế không biết nữa.
Anh ta chỉ có thể động viên cô:
“Chị dâu, chị đừng nghĩ như vậy, trước mắt cứ chờ xem sao đã, chị nghe em, bình tĩnh trước được không?”
Cũng may không bao lâu thì bác sĩ và y tá đi ra.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ?”
“Bệnh nhân bị tai nạn giao thông, cũng may không bị ảnh hưởng đến não, chỉ bị gãy hai xương sườn và gãy tay. Chúng tôi đã băng bó và khám chụp rồi, đợi bệnh nhân tỉnh dậy chúng tôi sẽ kiểm tra một lần nữa.”
Hạnh An và Minh Trí cuối cùng cũng thở phào một hơi, xem ra ông trời còn thương anh chán.
Minh Trí đã cho người điều tra, hai chiếc xe va chạm mạnh với nhau tới mức xe của Minh Khang nát bét do đâm vào dải phân cách, xe kia bỏ chạy, tạm thời chiếc xe đã được tìm thấy ở ngoại ô thành phố nhưng người thì chưa tìm ra.
Tất cả đã được giao cho cảnh sát thành phố, đợi sau khi Minh Khang tỉnh lại, anh sẽ tự mình xử lý.