Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 171
“Em có nói gì anh đâu?”
“Thà em chửi mắng gì cũng được, em không nói gì thì anh mới thấy khó chịu đó.”
“Không ngờ anh lại có chứng tự ngược như vậy?”
“…Cái này…cũng không phải ý đó. Nhưng em lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, sao mà chịu nổi?”
“Vậy anh đưa tay đây.”
“Làm gì?”
“Thì cứ đưa đây.”
Minh Trí cũng nghe lời, đưa cánh tay phải ra trước mặt cô.
Vân Hạ không khách sáo, mở miệng cắn một cái thật đau, đã thế cô còn cố tình day day một chút, cho cơn đau thêm đậm đà hơn.
Cho chừa cái tội trăng hoa!
Từ nay để xem anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không!
“Á…. Em là chó đấy à?”
Minh Trí đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, tay lái cũng vì thế mà vặn vẹo, may mà xung quanh không có nhiều xe, không thì có khi tai nạn như chơi.
“Gâu gâu gâu!”
“…..”
“Khục khục…khục…khục!” Minh Trí bị sự hài hước của Vân Hạ làm cho sặc.
Cơn đau cũng vì thế mà giảm dần!
Vừa mới tan làm, Hạnh An nhanh chóng thay đồ rồi đi ra về, nhưng bị Thiên Phúc níu lại hỏi:
“Sao dạo này lúc nào cũng thấy em vội vàng thế? Có chuyện gì à?”
Vốn dĩ muốn hỏi lâu rồi, nhưng sợ đụng đến chuyện riêng của cô, anh cũng ngại, đến hôm nay thì không thể không hỏi được.
“À, cũng không có gì.”
“Nhìn em như vậy, không có gì mới là chuyện lạ đó. Sao nào, không thể coi nhau là đồng nghiệp, là bạn để chia sẻ sao?”
“Thực ra thì cũng có chút chuyện, nhưng giờ thì ổn thoả rồi. Mẹ em bị bệnh, thời gian này em thường xuyên qua lại chỗ bệnh viện để chăm sóc. Bây giờ mẹ xuất viện rồi, nhưng đang tạm thời mất trí nhớ, nên em muốn tranh thủ thời gian để bên cạnh mẹ nhiều hơn thôi.”
“Chuyện lớn thế mà em cũng không thèm nói với anh luôn. Có phải em không xem anh là bạn không hả?”
“Chuyện riêng trong nhà, em cũng ngại chia sẻ.”
Hơn nữa, gia đình cô không phải có thể chia sẻ lung tung, sợ ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu, đối thủ nhân cơ hội đó để phản công. Việc làm ăn mà, càng làm lớn thì càng mạo hiểm, kéo theo nhiều đối thủ, cái này cô được dạy từ lúc còn nhỏ. Sau này cũng trở thành thói quen, cô chỉ chia sẻ với Đăng Khôi và Vân Hạ thôi, cũng chỉ hai người họ hiểu hoàn cảnh của cô.
“Thế bây giờ mẹ em đỡ nhiều chưa?”
“Cơ bản thì có thể sinh hoạt cá nhân, nhưng mà vẫn chưa nhớ lại, bác sĩ nói bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng đến khi nào mới nhớ lại thì cũng hên xui, có thể nhớ lại, cũng có thể không.”
“Cho anh gửi lời hỏi thăm đến mẹ em, mong cô nhanh khoẻ.”
“Em cảm ơn anh.”
Vừa dứt câu thì có một giọng nói bên ngoài vọng vào:
“Hạnh An!”
Nhìn thấy Minh Khang đến, mặt mày cô hớn hở, chạy ra ngoài:
“Ơ, sao anh lại đến đây?”
“Qua đón bạn gái tan làm cũng không được sao?” Minh Khang nói với giọng rất lớn.
Anh cũng không ngại công khai tình cảm với cô, đồng thời nắm tay cô, mở cửa xe rồi che chắn cho cô vào trong.
“Tất nhiên là được, chỉ sợ đón em một chút tối về lại phải làm thêm giờ đến khuya thôi.”
“Không có chuyện đó đâu. Thắt dây an toàn vào.”
Một màn này đã tự động chui vào tai và mắt Thiên Phúc, anh ấy thậm chí không phản ứng lại khi cô vẫy tay tạm biệt luôn. Cả người cứ đứng đờ ra như vậy!
Người đàn ông kia anh ấy biết, chính là tổng giám đốc của tập đoàn S, cũng là chủ nhân của nhà hàng này, thế mà lại là bạn trai của Hạnh An!
Thiên Phúc thở dài một hơi, cuộc tình chưa kịp chớm nở thì đã bị dập tắt rồi, nhưng ở cái độ tuổi này, anh ấy sẽ không vì chuyện tình cảm mà vui buồn vu vơ, thể hiện rõ trên khuôn mặt như tuổi đôi mươi nữa.
Thôi, biết sớm còn hơn biết muộn!
Minh Khang ban nãy cố tình nói lớn tiếng để cho Thiên Phúc nghe, bởi anh vẫn còn ghim người đàn ông này lần trước Hạnh An nắm tay, đi nghênh ngang trước mặt anh. Anh nhìn qua là biết, người đàn ông kia có tình ý với bạn gái của anh, nhưng có lẽ vẫn chưa ngỏ lời, vì sợ nói ra rồi, đồng nghiệp cũng chẳng làm nổi nữa!
Chuyện tình cảm, một là giữ trong lòng, còn đã nói ra rồi, là không thể nào xem như không biết được, cho nên, khi chưa chắc chắn mối quan hệ đối phương dành cho mình là như thế nào thì thà dùng thân phận bạn bè, đồng nghiệp ở bên cạnh người mình yêu có lẽ là phương án tốt nhất.
Hạnh An lẽ nào không nhận ra giọng điệu lớn bất thường của anh là gì, đồ nhỏ nhen!
Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho cô phải tìm cách chặt đứt đoá hoa kia.
Cô cũng là người biết yêu thương cái đẹp đó, một người đàn ông nam tính lại ân cần như Thiên Phúc, cô không nỡ lòng nào nói ra mấy lời lạnh lùng vô cảm đâu!
“Anh nói xem, đường đường là tổng giám đốc, lại đi ghim thù với nhân viên là sao?”
Minh Khang vô tội hỏi:
“Ai? Cái gì? Hồi nào?”
Thế mà cô cũng nhận ra à?
Thôi cứ bật chế độ tôi không biết, tôi không thấy gì hết đi!
“Lại còn giả vờ nữa, ba cái trò vặt của anh, sao qua mắt được gia gia chứ!” Hạnh An ngẩng đầu, dương cao cổ, tự tin nói.
“Ồ? Thế gia gia tính xem, cuối tuần này có đẹp ngày đẹp giờ không?”
“Làm gì thế?”
“Trí đưa bạn thân em về nhà ra mắt, anh cũng muốn đưa em về chính thức ra mắt luôn. Biết đâu lại kết hôn kép luôn thì sao?” Vừa là nói đùa nhưng cũng là thật.
Cuối tuần này Minh Trí đưa Vân Hạ ra mắt, tất nhiên là tổ chức cho có thôi, chứ có ai đâu, trong nhà thì chỉ có mẹ và anh, còn họ hàng thì không gọi đến. Dù sao đám họ hàng kia, cũng chỉ nhiều lời phán xét, chủ yếu là mẹ anh sợ mấy lời nói khó nghe kia ảnh hưởng đến cháu nội của mẹ rồi.
Hạnh An nghe anh nói đến chuyện ra mắt, liền nhớ lại cuộc nói chuyện ở bệnh viện trước đó:
“Anh đừng để ý lời bố em, mẹ em đang bệnh nên bố lo lắng quá thôi.”
Minh Khang nhân lúc đèn đỏ, nghiêng đầu sang bên cạnh, hôn trộm cô một cái ‘chụt’ vào má rồi trêu chọc:
“Nhà gái đã ngỏ lời như vậy, anh mà không làm gì thì có phải là bố em sẽ nghĩ anh là ‘trap boy’ không nhỉ?”
“Nghe có vẻ gượng ép quá nhỉ? Hay là thôi đi, không nên để nhà trai miễn cưỡng như vậy, thiệt thòi cho nhà trai quá.”
“Không, không, anh tự nguyện chịu thiệt chút cũng được.”
“….”
Cho chừa cái thói bày đặt!
Nghiện còn ngại!