Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 168
Mấy ngày nay, bà Quyên đã chấp nhận việc bản thân bị bệnh, mất trí nhớ, cho nên mỗi ngày ông Tùng Anh và Hạnh An đều thường xuyên kể cho bà nghe cuộc sống mấy năm qua của gia đình, tất nhiên là không đề cập đến chuyện hai mẹ con bà có bất hoà. Trí nhớ của bà chỉ dừng lại ở năm Hạnh An vừa lên cấp ba, cho nên bà cũng không có chút trí nhớ gì về việc cô bỏ lời mời nhập học của Harvard, cũng không nhớ về việc mấy năm qua cô ra ngoài sống.
Hạnh An ghé vào tai Tùng Lâm hỏi nhỏ:
“Cũng chịu mang về ra mắt rồi à?”
“Ừm.”
“Xem ra mấy ngày hôm nay hai người đi công tác là phụ, đi bồi dưỡng tình cảm mới là chính nhỉ?”
“Em đừng đoán linh tinh, anh là người công tư không phân minh thế à?”
“Trời, lại còn giấu em nữa cơ đấy, anh quên là Bảo Nhi cũng là bạn của em hả?”
“Thì sao?”
“Thì chuyện tình cảm của hai người em đều nắm trong lòng bàn tay chứ sao nữa.”
“Coi như em giỏi.”
“Cái đó là đương nhiên rồi.”
Ông Tùng đút cho bà Quyên ăn xong, thấy hai anh em cứ ghé vào nhau thầm thà thầm thụt gì đó liền hỏi:
“Không rót nước cho bạn của anh con còn đứng nói gì đấy Hạnh An?”
“À….vâng, con rót đây.”
Cũng may hôm qua Hạnh An còn để chén bát ở đây, cũng đủ cho bốn người cùng ăn.
Bảo Nhi ban đầu hơi rụt rè, nhưng sau đó cũng thoải mái hơn, Tùng Anh cũng chỉ hỏi thăm cô mấy câu rồi thôi.
Chính Hạnh An cũng cảm thấy bất ngờ vì thái độ này của bố cô, bình thường bố cô luôn luôn toả ra khí chất mà người bình thường rất rén khi đứng cạnh, người làm con như cô mà nhiều lúc cũng không thoải mái cho lắm, vậy mà bây giờ lại hoà đồng như thế, không bất ngờ mới lạ đó.
Có lẽ từ khi mẹ nhập viện, thái độ của ông đã thay đổi nhỉ? Thay đổi thái độ với cô, và mọi người xung quanh, trông giống dáng vẻ của một người đàn ông của gia đình hơn.
Ăn uống xong xuông, Tùng Anh tìm cớ để đuổi Hạnh An và Tùng Lâm ra khỏi phòng để nói chuyện riêng với Bảo Nhi, chẳng lẽ giống kịch bản như trong truyền thuyết nhà hào môn sao?
Bảo Nhi căng thẳng cầm chặt hai tay, ngồi co rúm lại.
Cô nhóc đã tưởng tượng ra cảnh này, cũng đã xem nhiều trên phim truyền hình và đọc tiểu thuyết, nhưng khi đối diện với hiện thực vẫn khó thích nghi được.
“Cháu không cần căng thẳng, ta chỉ muốn nói với cháu vài lời thôi.”
“Vâng, bác nói đi ạ.” Dù bác ấy nói như vậy nhưng mà sao cô có thể không căng thẳng được.
“Gia đình cháu là gia đình công chức, cháu cũng có học hành, công việc đàng hoàng rồi, chuyện yêu đương nam nữ có lẽ cũng không có vấn đề gì nữa nhỉ?”
“Vâng ạ, bố mẹ cháu cũng không cấm cản cháu yêu đương.”
Lúc vào đại học, bố mẹ cô đã không ngăn cản cô yêu đương rồi, chỉ nói là yêu thì yêu nhưng vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu. Hơn nữa, mối tình thời sinh viên dù sao cũng không có kết cục đẹp!
Mà dù bố mẹ cho phép thì cô cũng có yêu đương gì đâu.
Nhan sắc ngọt ngào, trong trẻo, đốn không biết bao nhiêu con tim sinh viên nam trong trường, nhưng mà cô nhóc này cũng ngoan cố lắm, nói không yêu là không yêu.
Thế mà vừa ra trường là có bạn trai liền mới ghê chứ!
Đây mới đúng với câu nói: ‘Chế không thích thôi, chứ chế mà gật đầu thì có mà đầy’ nè.
“Nếu như cách đây vài tháng, thì có lẽ bác sẽ không đắn đo gì, nhưng bây giờ cháu thấy rồi đấy, vợ bác, tức là mẹ của thằng Lâm bệnh tình như vậy, không biết cháu có suy nghĩ gì không?”
Ấn tượng ban đầu của Tùng Anh đối với cô nhóc này là dễ thương, chân thành, nhưng cũng còn non nớt. Ông không sợ tình cảm của cô nhóc đối với con trai ông là có ý đồ, mà ông sợ cô bé còn quá nhỏ để nhìn nhận kỹ vấn đề này. Có thể trước mắt, vì yêu, vì tiền mà cô nhóc đến với con trai ông, nhưng lâu dài thì Tùng Lâm vẫn là người có trách nhiệm lớn trong việc chăm sóc bố mẹ, chỉ sợ lúc đó lại có nhiều vấn đề xảy ra.
“Kỳ thực thì cháu cũng mới nghe anh Lâm nói về chuyện của bác gái, nhưng cháu nghĩ là khoa học phát triển như vậy chắc chắn sẽ chữa khỏi cho bác gái thôi ạ.”
“Cảm ơn cháu. Điều ta muốn hỏi là, cháu có sẵn sàng làm dâu trong một gia đình có mẹ bị bệnh tật như thế không?”
“Dạ?” Bảo Nhi theo không kịp tiết tấu này.
Cô còn tưởng là ông sẽ nói: ‘Cầm khoản tiền này rồi rời khỏi con trai tôi ngay’ chứ.
“Ta biết cháu còn trẻ, nhiều khi cũng chưa suy nghĩ đến chuyện này, nhưng cháu cứ suy nghĩ kỹ đi, rồi trả lời cho ta sau cũng được.”
“Bác, cháu không có ý đó đâu ạ. Cháu chỉ sợ bản thân không thể chăm sóc toàn vẹn cho bác gái, bởi vì từ nhỏ cháu cũng chưa phải làm việc gì cả, ăn rồi chỉ có học hành, bây giờ ra trường ở công ty, cũng không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác. Nhưng mà cháu sẽ cố gắng, nhất định là sẽ được ạ.”
Tùng Anh dù không tin tưởng lắm nhưng cũng mỉm cười, những đứa nhỏ bây giờ, lớn lên trong vòng tay của bố mẹ, có biết làm gì đâu, hai đứa con của ông là ông biết rồi, cũng may Hạnh An làm đầu bếp, cho nên có chút biết nấu ăn, chứ chăm mẹ còn vụng về lắm.
“Bây giờ con trai bác cũng hơn ba mươi tuổi rồi, nếu hai đứa đã xác định với nhau rồi thì cưới sớm một chút. Bệnh tình của bác gái cũng không biết thế nào, cho nên cưới sớm một chút càng tốt. Bác biết chuyện này thiệt thòi cho cháu, nhưng mong cháu thông cảm.”
“Dạ không sao ạ, để cháu và anh Lâm thảo luận xong sẽ trả lời bác ạ.”
“Ừm, cảm ơn cháu.”