Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 163
Người ta làm tình với nhau là vì nhu cầu sinh lý cá nhân, hơn nữa là để thăng hoa trong tình yêu, chứ không phải để ‘ăn’ nhau đến khi không xuống giường được đâu!
Cô sai thật rồi!
Không nên đùa với ông thần này, không ngờ khả năng giường chiếu chết tiệt này của anh lại hổ báo thế. Có khi nào như anh nói, chết trên giường vì làm tình không nhỉ?
Nếu như thế chắc ba đời dòng họ đều vác mặt mo ra đường quá!
Lần này về cô phải tranh thủ tập luyện thể dục thể thao đều đặn, nâng cao thể lực, sức bền mới được!
Tùng Lâm đánh răng rửa mặt xong đi ra, trên người vẫn không mảnh vải che thân, thấy cô nhóc đang nằm không nhúc nhích trên giường, anh chọc:
“Sao thế? Còn quyến luyến à? Hay là…anh phục vụ em chưa đủ?”
“Ông chú, em đau…”
“Đau ở đâu? Sao mới sáng sớm lại đau?”
“Em đau ở đây này!” Bảo Nhi nũng nịu chỉ vào hạ bộ của mình, cả một đêm bị dày vò như thế, không đau mới là lạ đó.
Tùng Lâm ngớ người một chút, cái này đúng là anh không nghĩ đến!
“Phải làm sao bây giờ?”
“Không biết.”
“Thế em nằm im đi, anh đi mua thuốc cho em.”
“Nhưng mà…”
Chưa kịp nói xong thì Tùng Lâm đã đi vào bên trong thay quần áo với tốc độ bàn thờ, sau đó rời khách sạn.
Chuyện mất mặt thế này nói ra thì có phải ngại ngùng lắm không, thế mà tổng giám đốc nhà này cứ ung dung đi vào tiệm thuốc nói:
“Cho tôi thuốc.”
“Cho hỏi anh bị gì ạ?”
“Không phải tôi, vợ của tôi bị đau ở bên dưới, có lẽ là quan hệ nhiều quá.”
“….”
Thiếu nữ bán thuốc nghe cũng nóng mặt, không hỏi thêm nữa mà đưa cho anh một tuýp thuốc rồi dặn dò:
“Về bôi cho chị nhà một ngày hai lần.”
“Cảm ơn!”
Thái độ tỉnh bơ của anh tổng rất đáng ngưỡng mộ nha!
Về đến phòng khách sạn, Tùng Lâm thấy Bảo Nhi đã dậy khỏi giường, đang đánh răng ở trong phòng tắm, anh đi thẳng vào, cũng may cô vừa rửa mặt xong xuôi, trên người bây giờ đang khoác áo choàng tắm, cô không thể để loã thể như vậy chạy lông nhông trong phòng như anh được, nói thế nào thì mặt cô cũng chưa dày đến trình độ như vậy.
Tùng Lâm kéo cô ra khỏi nhà tắm, ấn cô ngồi lên giường, sau đó không hề nhẹ nhàng mà vạch áo choàng ra, nhưng bị Bảo Nhi giật lại:
“Anh làm cái gì đấy?”
“Không phải em kêu đau sao? Ngồi yên đi.”
Chuyện chăn gối hôm qua, dù sao cũng thực hiện trong bóng tối, còn bây giờ, giữa ban ngày ban mặt mà anh bảo cô ngồi yên, phơi hàng họ như vậy trước mặt anh, sao cô làm được chứ?
Người ta biết ngại chứ không phải như anh đâu!
Bảo Nhi không nói nhưng cô vẫn nhanh chóng khép chân lại, mặc cho anh cố tình kéo ra.
“Em có ngồi yên không thì bảo. Có phải là chưa từng thấy đâu, còn ngại ngùng gì nữa? Lúc sang quyến rũ anh, đòi ăn sạch anh thì không thấy e thẹn như bây giờ nhỉ?”
“….”
Là do cô lấy hết can đảm từ lúc cha sinh mẹ đẻ giờ để làm chuyện đó đấy, hơn nữa trong người có chút men nên cũng bạo gan hơn, chứ tỉnh táo như bây giờ thì còn lâu cô mới làm vậy được nha!
Không thể chống cự lại anh, cô chỉ đành cúi gằm mặt, tạo phản ở trong lòng mà thôi, thầm chửi ba đời nhà anh, bớt bớt cái nết bá đạo này lại đi, nhưng cho dù lòng cô gào thét đến thế nào thì người đàn ông vẫn chăm chú bắt đầu thực hiện công việc kia.
Khi ngón tay của anh đụng chạm đến bộ phận khó nói kia, Bảo Nhi giật nảy mình, nhưng anh đã đoán được từ trước nên đã giữ chặt cô. Ngón tay của anh đã được bôi một lớp thuốc kia, vừa êm dịu vừa thanh mát, cứ từ từ đi vào trong, khiến Bảo Nhi nóng cả mặt, răng cắn chặt môi không để bản thân phát ra những tiếng háo sắc kia, lại sợ anh hiểu nhầm nữa!
Đúng là hại người mà!
Động tác của Tùng Lâm vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như cách anh thể hiện ở trên giường, nhưng càng làm như vậy, sức chịu đựng của Bảo Nhi càng cạn kiệt, cô ‘ưm’ một tiếng rồi quát:
“Nhanh lên!”
Tùng Lâm nãy giờ cứ chuyên chú bôi thuốc, không để ý đến cô, khi nghe tiếng quát của cô thì ngẩng đầu lên nhìn, mặt cô nóng như vừa vào hầm than ra, đỏ ửng đến tận mang tai, anh cười chọc:
“Sao thế? Chỉ như vậy đã thoả mãn được em rồi à?”
“….”
Trêu điên nhau đến thế là cùng!
Thật muốn tẩn cho cái mặt này méo xệch mới đã cái nư!
Động tác của Tùng Lâm không nhanh hơn mà ngược lại còn chậm hơn, như đang trêu điên cô vậy, Bảo Nhi không chịu đựng nổi nữa ‘ưm’ lên mấy tiếng liên tục.
“Chà, không ngờ em thế mà lại ham muốn anh thế, ra nước luôn rồi này!”
“….”
Anh có câm cái miệng đi được không? Đâu ai nói anh câm đâu!
Bảo Nhi rất muốn tìm cái lỗ chui vào, có người đàn ông nào đùa dai như vậy không chứ, trước đây cũng không thấy anh lại xà lơ như thế!
Hay bây giờ mới đúng là bộ mặt thật của anh nhỉ?
“Được rồi, xong rồi!”
Nghe xong rồi một cái, Bảo Nhi ngay lập tức chui lên trên giường, trùm chăn qua đầu để che dấu đi sự xấu hổ của bản thân.
Tùng Lâm bật cười:
“Nếu em còn muốn nằm trên đó, hay là chúng ta làm chuyện gì hay ho chút đi.”
“Cút!”
“Cho em mười phút để thay đồ và trang điểm, nếu không thì sẽ muộn mất.”
“….”
Đúng nhỉ, còn phải đi tham dự hội thảo mà!
Bảo Nhi đứng phắt dậy, chạy một mạch về phòng của mình ở phía đối diện.
Cả đêm bị tốn không ít sức lực, nên lúc hội thảo đang diễn ra, Bảo Nhi cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Tùng Lâm ngồi bên cạnh nhìn thấy nét đáng yêu này của cô nhóc thì miệng nhếch lên, lại bị cô lườm cho. Cũng may không ai để ý đến hai người bọn họ, chứ không thì mất mặt chết!