Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 162
Gần mười một giờ đêm, Tùng Lâm vừa thò tay định tắt đèn đi ngủ, thì điện thoại báo có tin nhắn.
[Ông chú, anh ngủ chưa?]
[Chuẩn bị.]
[Mở cửa cho em.]
[Có chuyện gì vậy?]
[Nói anh mở thì mở đi!]
Dù không biết chuyện gì nhưng Tùng Lâm vẫn ra mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt anh, khiến anh không tin được. Bảo Nhi mặc một bộ đồ ngủ hai dây màu đỏ mỏng tanh đang đứng trước cửa, chiếc váy ngắn cũn cỡn, chắc vừa che được cặp mông, để lộ đôi chân không dài lắm nhưng được cái trắng trẻo, thon gọn kia.
Tùng Lâm nuốt nước miếng cái ực!
Ở phương diện nam nữ, anh không có chút kinh nghiệm ít ỏi nào, nhưng nhìn bạn gái của mình đang đứng trước mặt, ăn mặc mát mẻ như thế này, nếu không có phản ứng gì thì chắc là hoà thượng rồi.
Trong khi anh vẫn là trai thẳng nha!
“Em….em làm trò gì vậy?”
Bảo Nhi không đáp trả mà xô anh vào trong, sau đó cô cũng vào luôn, cánh cửa bị đóng lại cái ‘rầm’.
Máu lửa đấy!
“Nhóc con, em đang đùa gì thế?”
“Ông chú, hôm nay em quyết định ăn anh!”
“….”
Này có phải là hơi doạ người không nhỉ?
Nhưng mà cô nhóc không muốn chờ đợi nữa, vì cô biết, cho dù cô có chờ đợi đến khi nào thì ông chú đầu gỗ này cũng không làm gì đâu. Bảo Nhi thậm chí còn tự hỏi, không biết ở phương diện kia, ông chú có phải là không được không? Tại sao quen nhau gần nửa năm rồi mà ông chú không hề có ý định giường chiếu gì với cô cả?
Hôm nay cũng xem như là một bài kiểm tra đi!
Cô nhất định phải ăn sạch ông chú này, không chừa lại một mảnh xương nào đâu!
“Nhóc con, em chắc chứ?”
“Chắc!”
Thân hình nhỏ nhắn của Bảo Nhi muốn vói để hôn anh một cái thật sự là quá khó, khập khiễng quá nhiều khi cũng không tốt chút nào!
Nghe câu trả lời chắc chắn của cô nhóc, Tùng Lâm cũng không khách khí nữa, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô, đôi tay nhẹ nhàng vuốt eo của cô nhóc, sau đó trượt xuống bờ mông đang nhô ra kia, bóp một cái đồng thời bế cô lên. Bảo Nhi cũng rất phối hợp, cô quấn đôi chân của mình vào eo anh, hai người cứ thế vừa hôn vừa di chuyển vào trong.
Cả hai đều là lần đầu, nên có chút bối rối, cũng may, bản năng săn mồi của một người đàn ông thật sự cũng phát huy đúng lúc, khúc dạo đầu cũng trở nên nhịp nhàng hơn. Hai người cứ thế hoà quyện vào nhau, cảm giác lần đầu tiên được lên đỉnh, khoái cảm khiến Tùng Lâm gừ lên một cái, còn cô nhóc mềm mại đang nằm dưới thân anh thì thở dốc, thỉnh thoảng rên lên một tiếng vì sung sướng.
Ban đầu có chút đau đớn, nhưng khi tấm màng mỏng kia được xuyên qua, sự hưng phấn đã dần vùi lấp đau đớn đó, cả hai phối hợp một cách hoàn hảo, mang đến một đêm xuân không thể đáng nhớ hơn.
Tùng Lâm như được tháo bỏ phong ấn, anh tiếp tục châm lửa trên thân thể mềm mại, trắng nõn của cô nhóc láo toét này, đến mức cả thân hình cô oắn éo, rên rỉ hết lần này đến lần khác.
Trước khi bản thân mình không thể chống cự được, Bảo Nhi thều thào:
“Ông chú, anh đã bị em ăn sạch rồi, không thoát khỏi bàn tay em nữa đâu.”
“Hửm?”
“Từ nay anh chính thức là của Bảo Nhi em rồi.”
“Vẫn còn sức láo toét nhỉ? Xem ra là ông chú của em cũng chưa thoả mãn em đúng không?”
“Anh chắc là anh chưa bao giờ làm chuyện này chứ?”
“Em đoán xem?”
“Thế mà làm em cứ nghĩ, phương diện giường chiếu này của anh có vấn đề.”
“Giờ thì chứng thực rồi chứ? Thoả mãn được em không?”
“Cũng chưa biết nữa….á…..anh….đồ cầm thú….đợi đó….ưm…em sẽ phản công bất ngờ…ưm….cho chết anh luôn….ưm….”
Cô càng nói, Tùng Lâm càng ra sức cày cuốc khiến cho câu nói của cô không thể nào hoàn hảo được.
Cứ thế hết lần này đến lần khác, cho đến khi Bảo Nhi bất tỉnh nhân sự hoàn toàn thì Tùng Lâm mới chịu dừng lại. Anh mỉm cười nhéo vào má cô nhóc:
“Gan của em không nhỏ đâu!”
Sau đó đứng dậy đi vào trong lau người cho cả hai rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Bảo Nhi tỉnh lại thì thấy cô đang nằm sấp, dưới thân cô là một cục thịt rắn chắc, mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên khuôn ngực của Tùng Lâm, còn anh thì đang mở mắt nhìn cô, như thể nhìn động vật lạ nào vậy.
Trơ tráo hơn là, cả hai thế mà không thèm mặc đồ, tối qua cô mệt quá, ngủ lúc nào cũng không biết, cứ nghĩ sau khi hành xử xong thì anh sẽ mặc đồ cho cô chứ, tiểu thuyết nào cũng nói như vậy mà nhỉ, sao anh tổng nhà cô lại không giống lắm.
Khuôn mặt cô nhóc tự nhiên đỏ ửng lên vì xấu hổ!
Nhưng mà cả người đau nhức, không cử động mạnh được, thậm chí muốn xuống khỏi người anh cũng không xuống nổi.
“Biết xấu hổ rồi?”
“….Ai nói…Tại sao em phải xấu hổ?” Còn trương gân trương cổ cãi cho bằng được. Chết thì cô cũng không nhận đâu!
Không phải là anh cũng đang loã thể trước mặt cô sao?
Hơn nữa, cái của quý chết tiệt kia của anh, mới sáng sớm đã muốn tạo phản, gầm gừ lên đó rồi kìa, sao anh không xấu hổ đi!
“Hửm? Còn mạnh miệng được như vậy à? Xem ra tối qua chồng của em phục vụ em chưa tốt rồi.”
“Em cũng không nói như vậy, nhưng mà khoan, em anh cũng không phải là chồng em.”
“Định ăn no rồi phủi đít à?”
“….Chuyện yêu đương, giường chiếu là chuyện thường, người trưởng thành hết rồi mà. Không phải anh nghĩ cứ ngủ với nhau thì sẽ phải cưới nhau đấy chứ? Nếu vậy thì cũng không biết xã hội này còn ra thể thống gì nữa không.”
“Hửm? Còn định ngủ với thằng khác nữa sao?”
“Ách! Em cũng không nói như vậy! Á….”
Ngay lập tức cô nhóc bị đảo vế, nằm dưới thân Tùng Lâm:
“Tốt nhất là những lúc nhạy cảm thế này em đừng có khiêu khích anh, anh không dám chắc là có ăn em đến chết không đâu.”
“Cái đồ cầm thú…dậy đi…chút nữa còn phải đi họp đấy.”
“Em phải cảm ơn cuộc họp này, nếu không thì anh đảm bảo em ba ngày ba đêm không xuống giường được đâu!”
“….”
Cô đúng là đụng phải cầm thú thật rồi!