Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 161
Về đến phòng bệnh, anh cũng không giấu diếm bệnh tình của mẹ, mà chia sẻ những gì bác sĩ nói cho bố và Hạnh An. Sức khoẻ của bà Quyên nến điều chỉnh chế độ ăn uống, thể dục hợp lý thì vẫn có thể như trước, nhưng phần não bộ đã bị ảnh hưởng. Trên thế giới đã có rất nhiều trường hợp bị máu tụ ở não và có thể can thiệp thành công, dù vậy, vẫn không khó để thấy nét lo lắng trên khuôn mặt của mọi người.
Còn bà Quyên, sau khi đi đi lại lại khám chụp cả ngày, bà đã mệt, về đến phòng bệnh là ngay lập tức ngủ, hôm nay bà vẫn chưa thể ăn gì, đang chuyền dinh dưỡng, nếu như ổn định thì qua hôm sau có thể cho ăn một ít cháo để hồi sức.
Cuộc hội chẩn của bệnh viện cho bệnh tình của Đỗ Quyên diễn ra gần một buổi sáng, bao gồm trưởng khoa, bác sĩ và hai chuyên gia nước ngoài được Tùng Lâm liên hệ, họ quyết định để bà uống thuốc tan máu trong hai tuần, nếu tình hình không cải tiến thì sẽ phẫu thuật để lấy cục máu đông đó ra.
Cả một tuần sau đó, một nhà ba người sẽ thay phiên nhau ở lại chăm sóc, buổi tối chủ yếu là Hạnh An và Tùng Lâm, còn ban ngày thì ông Tùng Anh và giúp việc. Cũng may trong nhà có một đầu bếp, cũng coi như là chuyên gia dinh dưỡng, để cân đối thức ăn cho cả nhà, cho nên không bị chùng sức mấy. Hơn nữa, Đỗ Quyên cũng chỉ bị tổn thương não, nhớ nhớ quên quên, còn cơ thể thì không ảnh hưởng gì, nên chủ yếu là ngồi nói chuyện với bà, đến bữa thì cho bà ăn cháo, chỉ có như vậy mà thôi.
Hôm sau, Tùng Lâm sắp có chuyến công tác nước ngoài, lúc anh đề nghị Bảo Nhi đi cùng thì tư ký trưởng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhiệt tình hướng dẫn cho cô ấy công tác chuẩn bị, những điều cần lưu ý khi đi cùng tổng giám đốc. Hiệu suất làm việc của người đàn ông trẻ tuổi này rất lớn, nên áp lực đối với thư ký cũng rất cao, yêu cầu cô lúc nào cũng đặt mình trong trạng thái chiến đấu.
Còn một số người khác thì hơi ghen tỵ với cô, một người hỏi:
“Bảo Nhi may mắn nha, không ngờ mới vào mà đã được đi công tác với tổng giám đốc rồi. Bọn tôi vào mấy năm rồi cũng không được đi bao giờ.”
Cô chỉ có thể cười trừ:
“Rồi ai cũng đến lượt thôi, chuyến đi này cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.”
Cô nhóc này luôn luôn như vậy, nói chuyện mà người khác không thể nào không thích được, dù ở hoàn cảnh nào thì vẫn rất khiêm tốn.
Chứ gặp phải mấy ả kia thì bây giờ có lẽ mặt ngẩng lên đến tận trời rồi!
Lúc đi ăn, cô theo lẻo đẻo thư ký trưởng như cái đuôi, anh ta lấy đồ ăn thì cô cũng lấy đồ ăn, anh ta ngồi xuống thì cô cũng ngồi bên cạnh.
“Sao thế? Muốn hỏi tôi chuyện gì à?” Thư ký trưởng hỏi.
“Em thấy lo quá, hơn nữa chuyến đi này có vẻ không hay cho lắm. Mấy chị kia còn chưa được đi bao giờ, em đi trước thế này có phải là không được phải phép lắm không?”
“Thiếu tự tin thế? Bình thường làm việc thế nào thì giờ đi công tác cũng làm thế đó thôi. Hơn nữa, đây là chỉ định của tổng giám đốc, em có ý kiến thì gặp thẳng tổng giám đốc mà trình bày.”
“Không phải em thiếu tự tin, chỉ là…”
“Đừng để ý đến họ làm gì, việc của em thì em cứ hoàn thành cho tốt là được.”
“Vâng.”
Hôm sau, hai người gặp nhau ở công ty, rồi cùng đi ra sân bay.
“Đi công tác với anh đáng sợ thế à?”
“Ách, không phải….Dù sao cũng là lần đầu tiên em đi công tác mà, không lo không được.”
“Yên tâm, có anh đây.”
“Vâng.”
Buổi đầu tiên sau khi ra nước ngoài hoàn thành tốt đẹp, tối hôm đó cả hai người tham gia một buổi tiệc gặp mặt xã giao, Tùng Lâm uống ngà ngà say, lúc về đến khách sạn thì phải Bảo Nhi đỡ lên. Cô nhóc mặc một chiếc váy dạ hội nhẹ nhàng, nhưng đi giày cao gót cả buổi khiến chân cô tê rần, đỡ một người đàn ông cao lớn như Tùng Lâm có chút khó khăn, cũng may anh chưa say đến mức không biết gì, chỉ là hơi loạng choạng thôi.
“Sau này không uống được thì anh uống ít thôi, đừng có đỡ cho em như vậy, em cũng uống được mà.”
“Thà anh say còn hơn là em say. Anh say vào thì ngoan ngoãn chứ em mà say thì quậy lắm, anh sợ em phá hỏng bữa tiệc luôn đó.”
“Nói quá không vậy, em có làm gì đâu.”
“Em chắc chứ? Em mà ở chung với con nhóc Hạnh An thì có mà quẩy tung trời luôn cũng nên ấy chứ.”
“….”
Biết nói được gì nữa.
“Xem ra anh cũng chưa say lắm nhỉ?”
“Tất nhiên, còn đủ tỉnh táo để giữ mình.”
“……”
“Ông chú, sao em cứ thấy anh đang nói ngược thế nhỉ?”
“Vậy là em đang muốn giữ mình à?”
“Tất nhiên là ….”
“Sao?”
“Không rồi!”
“Haha…ngốc nghếch!” Tùng Lâm nhéo má cô nhóc một cái, nhìn rất đáng yêu!
Mất giá quá mà!
Hai người cũng coi như là lần đầu tiên đi xa cùng nhau, mấy tháng nay yêu đương rất trong sáng, Tùng Lâm ngoài việc khá bận với công việc ra thì còn là một khúc gỗ trong tình yêu, chỉ thỉnh thoảng nắm tay, hôn hít đôi chút thôi, ngoài ra không đi quá giới hạn với cô.
Hình như không giống như những ông tổng tài khác nhỉ?
Đưa Tùng Lâm lên đến phòng nghỉ, Bảo Nhi sắp xếp lại một số văn kiện, chuẩn bị đồ ngày mai cho anh rồi trở về phòng cô ở đối diện.
Được cái công ty này, nhân viên đi công tác cũng được ở phòng khách sạn hạng sang, được chu cấp rất đầy đủ, đảm bảo giá trị tinh thần của nhân viên ở mức cao nhất có thể.
Tùng Lâm cũng không giữ cô lại, lúc nãy anh chỉ muốn chọc cô nhóc chút thôi!
Anh ngâm mình trong bồn tắm, men rượu trong người cũng giảm đi phần nào rồi, sau đó quấn chiếc khăn tắm nửa thân dưới, ngồi dựa đầu giường đọc tài liệu. Quả nhiên làm tổng tài không dễ dàng chút nào cả!