Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 151
Hơn nữa, sao cô ấy không nói trực tiếp với anh ta, mà anh ta lại phải nghe qua miệng người khác. Mặc dù là anh trai, nhưng trong cái không khí như thế này không phải là hơi bất hợp lý sao?
Quan trọng hơn, thế mà anh ta lại cảm thấy buồn và mất mát đấy.
“Giờ…giờ em phải làm sao đây?”
“Hạnh An dặn anh không được nói với chú, nhưng mà anh nghĩ là anh phải nói. Bởi vì Vân Hạ không biết mở miệng với chú như thế nào, hơn nữa…cô ấy sợ chú bắt phá bỏ cái thai.”
“Điên à? Đó cũng là con của em đấy, sao em có thể nhẫn tâm mà giết chết đứa con của mình chứ?”
“Vậy giờ chú tính sao?”
“Em…không biết nữa.”
“….”
Còn tưởng thế nào, bày đặt cao giọng nói này nói kia, rốt cuộc thì cũng đã biết xử lý như thế nào đâu, chẳng trách cô ấy lại sợ bị chính cha ruột của đứa bé nói bỏ cái thai đi, không phải là không có lý.
Chỉ là chuyện này quá mức đột ngột, cho nên anh ta cảm thấy rối bời thôi, chứ không phải anh ta chối bỏ trách nhiệm đâu, ta ta sống tử tế lắm đấy!
Tự nhiên nghĩ đến việc có một đứa con, có thể là trai, có thể là gái, đột nhiên trên trời rơi xuống, nghĩ thôi cũng đã thấy kỳ tích rồi. Hơn nữa, về độ cam trẻ con thì chắc chắn anh ta hơn anh trai của mình là cái chắc. Chưa thấy anh trai cười với một đứa trẻ bao giờ cả!
“Chuyện này nói như thế nào đi nữa cũng là chuyện lớn đấy, chú suy nghĩ cho chắc chắn rồi quyết định. Nhưng mà nếu để mẹ biết thì chắc chắn là sẽ đưa hai mẹ con cô ấy về nhà chăm sóc cho bằng được, và có thể chú sẽ bị mẹ ép cưới.”
“Giờ em thấy rối bời khó nghĩ quá.”
“Anh mà là chú thì anh cũng vậy thôi.”
“….”
Nói cứ như anh hiểu em lắm vậy!
“Nhưng mà em sẽ không để cho con của em sinh ra thiếu tình cảm hay vật chất gì đâu.”
“Anh thấy cô nhóc đó cũng khá đấy, khuôn mặt cũng ưa nhìn, dáng người lại khá ổn, cũng có học thức, công việc, cô ấy cũng là bạn thân của Hạnh An.”
“….Thì sao?”
“Tính cách của hai cô nhóc đó mặc dù không phải là thuỳ mị nết na, nhưng lại mạnh mẽ, độc lập. Nói chung là hai người đó làm chị em dâu cũng sẽ rất tốt.”
“Ý là anh hài lòng về cô ấy, bởi vì cô ấy là bạn thân của vợ anh chứ gì, em có phải là em trai anh không vậy?”
“Đó là chú nói chứ anh không nói.”
“Nhưng ý anh là vậy.”
“Cứ cho là thế đi.”
“Hôm nay em nghỉ, nghỉ bù hôm qua. Em cần suy nghĩ chuyện này, giờ em không thể bình tĩnh làm việc được.”
“OK, về suy nghĩ cho kỹ đi.”
Minh Trí lườm anh trai cùng cha cùng mẹ của anh ta một cái rồi bỏ ra khỏi phòng, chạy về phòng làm việc của mình lấy điện thoại, ví tiền rồi rời khỏi công ty.
Nếu như ngày bình thường, anh ta sẽ đi vào club để giải toả, nhưng hôm nay lại không có hứng. Anh ta lái xe về nhà, bây giờ trong nhà không có ai cả, anh ta rót một ly rượu vang rồi ngâm mình trong bồn tắm, vừa thưởng thức rượu vừa hưởng thụ, nhìn không ra là anh ta đang suy nghĩ chuyện liên quan đến mạng người và hạnh phúc nửa đời sau của mình đâu.
Cứ thế mà anh ta ngủ quên trong bồn tắm đến chiều tối mới tỉnh dậy. Anh ta thay đồ rồi lái xe đến căn hộ của Hạnh An, bởi vì giờ này Vân Hạ đã tan tầm rồi. Ý định ban đầu là nằm nghỉ ngơi một chút rồi đến nhà hàng gặp cô ấy, vậy mà ngủ quên béng đi mất, giờ phải đến nhà thôi chứ biết sao giờ.
Chỉ là không ngờ người ra mở cửa cho anh ta lại là mẹ của anh ta – bà Cẩm Nhung.
“Con đi đâu đến đây?”
“Con…con sang thăm chị dâu.”
“Thật?”
“Thâ….ật.”
Thật con khỉ, bà đẻ nó ra bà chẳng hiểu nó chút nào nhỉ, nếu đến thăm thì có cần phải rén như vậy không.
Thằng oắt này không phải là lại có kế hoạch gì đó chứ?
Dù thế nhưng bà vẫn mở cửa cho anh ta đi vào.
Đập vào mắt anh ta là một đống đồ ăn vặt trên bàn, hai người phụ nữ đang bắc chân lên bàn, vừa ăn vặt vừa xem hoạt hình.
“….”
“Ai đến vậy bác? Có phải giao đồ ăn không?”
“À không, là con trai của bác.”
Hạnh An và Vân Hạ còn nghĩ ‘con trai của bác’ từ miệng bà Nhung là Minh Khang chứ, ai ngờ ngoảnh đầu lại thấy con hàng Minh Trí đang đứng ngẩn người ở đó.
Cả hai nhanh chóng bỏ chân xuống, mất hình tượng quá.
“Hai người cứ tự nhiên đi.”
“….”
Đứng nhìn như thế, làm sao người ta tự nhiên nữa?
Minh Trí lúc đầu thì bất ngờ nhưng sau đó cũng không nói gì, mà chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Vân Hạ, thỉnh thoảng lại nhìn xuống dưới bụng của cô, chiếc bụng đang bằng phẳng, nhìn không có điều gì bất thường cả…
Vân Hạ ngồi ở sô pha, cô ấy cảm nhận được ánh mắt mà người đàn ông dán trên người mình từ nãy giờ, hơi khó chịu, nhưng biết làm sao được, người ta là phó tổng đấy, cẩn thận mất việc như chơi.
Trong lòng cô ấy bây giờ đang hết sức phiền não, không biết có nên nói với Minh Trí hay không, mà cũng chẳng biết mở miệng kiểu gì nữa. Có khi nào người đàn ông này nghĩ cô ấy đặt bẫy anh ta để một bước lên tiên không nữa, mất giá chết.
Con lạy mẹ, đã ngủ với nhau, cũng đã có sản phẩm rồi, giờ còn bày đặt giữ giá, có sớm quá không?
“Không ngồi xuống sao?” Bà Nhung hỏi.
“À…có chứ.”
Cẩm Nhung tiếp tục gia nhập hội ăn vặt xem hoạt hình cùng hai người trẻ tuổi, xem Minh Trí như không khí. Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm, bởi vì tâm trí của anh ta bây giờ chỉ đặt ở chiếc bụng của Vân Hạ mà thôi.