Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 147
“Nhìn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thế kia, mà lòng lại xấu xa thâm hiểm vậy à?”
“Cho nên con mới nói mẹ, đừng nhìn mặt mà bắt hình giong, có những loại người không sạch sẽ như vẻ bề ngoài đâu.” Minh Trí phụ họa.
“Tôi…tôi…tôi không có.”
Vân Hạ đứng bên giường nãy giờ không chịu nổi nữa, cô ấy nhảy lên phía trước, cho cô ta một cái bạt tai, tiếng ‘bốp’ vang lên giòn giã cả căn phòng, khiến cô ta ngã nhào xuống sàn, ôm lấy mặt ‘Á’ một tiếng rất lớn.
“Cô…cô dám đánh tôi?”
“Why not?” (tại sao không?)
“….”
Còn bày đặt nói tiếng anh nữa chứ. Nhưng mà tiếng anh của Vân Hạ rất tốt đấy, từ nhỏ cô đã được bố mẹ đầu tư đi học tiếng anh, cho nên cũng không thua kém Hạnh An là bao nhiêu đâu.
Lan Anh chật vật ôm mặt đứng dậy.
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát nữa rơi trên mặt của Lan Anh.
Vân Hạ ra tay không hề nhẹ chút nào, bà Nhung gật đầu tấm tắc, đúng là đáo để nha. Hạnh An có một cô bạn thân như thế này cũng là may mắn rồi, sau đó bà nhìn qua Minh Trí, đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu của bà, bà mỉm cười gian manh.
Hai anh em Minh Khang đều nhìn thấy nét gian manh đó của mẹ, hẳn là một dự cảm chẳng lành!
“Cô….”
“Tôi đánh đến lúc nào cô thừa nhận thì thôi.”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”….
Vân Hạ đánh tới mức mũi và miệng của Lan Anh ứa máu, nhưng cô ta vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận.
Lúc Vân Hạ đưa tay lên định đánh tiếp, cô ta đưa tay lên ngăn lại:
“Đúng, tôi thừa nhận là tôi đã nhốt cô ta ở trong kho đông lạnh.”
Lan Anh không ngờ đến cuối ngày còn bị đau bụng, cho nên cô ta tranh thủ đi vào nhà vệ sinh, ai ngờ lúc đi ra, liền thấy bóng dáng của Hạnh An đang bê khay thức ăn đi ra hướng kho, cô ta nhân lúc không có ai nữa, đi theo Hạnh An. Chờ Hạnh An vào trong rồi, cô ta nhanh chóng khóa trái cửa lại, rồi ra về. Cô ta chỉ nghĩ muốn dạy cho Hạnh An một bài học, chứ cô ta cũng không nghĩ tới mức có thể ảnh hưởng đến mạng người. Nếu hôm đó Minh Khang không đến cứu kịp thời thì bây giờ đã về với đất mẹ rồi.
Vậy mà bây giờ cô ta lại có thể thừa nhận một cách nhẹ nhàng đến như vậy.
“Bốp!” Lần này cái tát lại mạnh hơn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cái tát đó là rất đáng đời, cùng là phụ nữ cả mà sao lại có những thể loại độc ác như thế này?
“Ha…tất cả các người, ỉ đông ức hiếp tôi, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu. Còn cô….” Lan Anh chỉ vào Hạnh An đang nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi sẽ nguyền rủa cô suốt cả cuộc đời này, thứ đàn bà lăng loàn, lẳng lơ…”
“Câm miệng!” Hạnh An quát.
“Cô lấy tư cách đếch gì mà chửi tôi? Cũng chẳng phải là cô ghen tị, đố kị với tôi à? Cô biết tại sao cô không bao giờ hơn tôi không? Tại vì cô vừa ngu, lại vừa xấu nết, còn tôi ấy à, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cô mãi mãi chỉ có thể đứng sau lưng tôi, dùng ánh mắt đố kỵ nhìn về hướng của tôi mà thôi. À quên, giờ cô sẽ không đứng sau lưng tôi nữa, mà cô sẽ ngồi trong song sắt bóc lịch và thù hận tôi thôi.”
“Cô….Cô nói cái gì? Bóc lịch?”
“Đúng rồi, chẳng lẽ tôi bị cô hại suýt chết mà tôi còn có thể để cô vùng vẫy ở ngoài xã hội này để nhân thêm chủng, đẻ thêm những con sâu mọt à? Tôi vốn không phải thánh, có thù tất báo. Vào tù thì cải tạo cho tốt vào, có lẽ mau chóng được ra ngoài đấy.”
“Không….không thể nào, tôi không thể nào vào tù được, tôi không vào tù đâu…không phải là cô không sao rồi sao?”
“Những trò vặt vãnh trước đó của cô, là do tôi không muốn so đo thôi, còn một khi đã đe dọa đến mạng sống của tôi, thì cô không có cơ hội sửa chữa nữa đâu.”
“Không…không thể….tôi ở nhà còn mẹ già em thơ, tương lai của tôi còn ở phía trước, tôi không thể vào tù được, tôi xin cô, tôi xin cô….”
“Muộn rồi!” Giọng nói của Hạnh An hết sức tuyệt tình.
Đúng lúc đó thì Minh Khang ra hiệu cho Minh Trí bằng mắt, được cái anh em nhà này rất hợp ý nhau, Minh Trí nhanh chân bước ra ngoài, rồi đi vào với ba chú cảnh sát.
“Cô Lan Anh, cô đã bị bắt với tội cố tình ….”
“Không, tôi không cố tình, tôi không cố tình giết người. Anh cảnh sát, anh phải tin tôi.”
“Chúng tôi sẽ đưa cô về đồn để lấy lời khai.”
Sau đó hai chú cảnh sát mặt lạnh giữ tay cô ta ở sau lưng, khóa còng số tám và lôi cô ta đi trong sự gào khóc, nhưng không ai đồng cảm cả. Đó một phần là do sức mạnh của quan hệ, một người vừa có tiền, vừa có tiếng, lại vừa có mối quan hệ tốt với các bộ ban ngành, xử lý chuyện này không mất nhiều thời gian, một cuộc điện thoại là xong.
Căn phòng tự nhiên trong lành và yên bình hơn biết bao nhiêu.
“Tổng giám đốc Khang, chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này nhanh chóng, anh yên tâm ạ.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
“Vâng, tôi tiễn anh.”
Minh Khang theo đồng chí cảnh sát ra ngoài, Minh Trí lại bày biện đồ ăn ra bàn còn ba người phụ nữ vẫn ngồi ở giường bệnh, bà Nhung cảm thán:
“Cũng là phụ nữ với nhau mà sao độc ác thế không biết?”
“Kệ đi bác, kiểu người này cháu sẽ không nhượng bộ đâu.”
“Đúng thế, phải phạt cho nặng vào, càng nặng càng tốt.”
“Vâng.”