Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 142
“Nhìn dáng thôi là biết một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, tôi lại có thêm một chồng nha bà con.”
“Quen quen thế ta?”
“Người ta là tổng tài, việc có dăm ba bạn gái cũng là chuyện dễ hiểu.”
“Đã không tử tế xin đừng đẹp trai. Nhưng mà nếu tôi có một người bạn trai như vậy thôi cũng chịu khó chấp nhận…”
“Sao giống tổng giám đốc của tập đoàn S vậy, tôi đã gặp qua anh ta vài lần ở ngoài đời rồi.”
“Ơ, lầu trên nói tôi mới nhớ, hôm qua người tình tin đồn của tổng tài này vừa đăng bài tâm trạng xong, trùng hợp quá nhỉ?”
“Thì ra là bị cắm sừng, tội nghiệp idol của tôi quá, xinh đẹp tài giỏi, vậy mà cũng bị cắm sừng. Đúng là sừng không từ chối một ai mà.”
“Cứ tưởng nhiều tiền thì muốn làm gì thì làm à, vợ tui cũng có thiếu tiền đâu, lại còn nổi tiếng và xinh đẹp nữa chứ.”
Hàng loạt bình luận ở dưới bài viết này, nhưng không một ai quan tâm thực hư câu chuyện và ai là chủ nhân của bài đăng cả. Mạng xã hội ngày càng phát triển, kết nối cộng đồng trên mạng, nhưng cũng là con dao hai lưỡi, khi con người ta còn chưa xác thực độ chính xác của câu chuyện như thế nào, thì đã tỏ ra bản thân mình là anh hùng, đứng lên bảo vệ lẽ phải, bảo vệ thứ mà họ cho là đúng. Họ đúng là anh hùng, nhưng là anh hùng bàn phím!
Minh Trí đang ngồi ăn sáng, điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn mới, vốn không quan tâm lắm đâu vì nếu ngồi ăn mà cầm điện thoại chắc chắn mẹ anh ta sẽ gào lên, mới sáng ra anh ta không muốn bị mẹ chửi đâu, xui xẻo cả ngày chứ không phải đùa. Nhưng tên của bài đăng thật sự thu hút ‘Tổng tài cắm sừng người nổi tiếng’, anh ta đành bất chấp, dù bị chửi cũng đáng cho cái bệnh tò mò của anh ta.
Đúng như anh ta dự đoán, vừa cầm máy thì ở vị trí chủ nhà, một ánh mắt sắc lẹm phóng đến:
“Có ngồi ăn cho tử tế được không?”
“Có chuyện gấp đó mẹ.”
“Gấp cũng không bằng ăn sáng đâu.”
Minh Trí giả bộ đặt điện thoại xuống, nhưng màn hình vẫn sáng anh ta vẫn ráng nhìn vào màn hình, tấm ảnh của một đôi nam nữ trong hình thu hút anh ta, và anh ta bất chấp bị nghe chửi để xem cho bằng được.
“Không muốn ăn uống đàng hoàng đúng không?” Giọng của bà Nhung cao hơn hẳn lúc nãy.
“Mẹ, mẹ nhìn này, đây không phải là con trai thân yêu của mẹ à? Cứ hai ba ngày lại lên trang nhất một lần, con có ba đầu sáu tay cũng không xử được hết đâu?”
Bà Nhung nghe nói thế thì giật lấy điện thoại, bà đọc một lượt tin tức từ trên xuống, sau đó nhìn kỹ vào tấm hình kia, rồi lại nhìn sang Minh Khang vẫn đang ăn rất từ tốn ở bên cạnh.
Này là không có tật nên không giật mình à?
Bà nghi ngờ nhìn lại tấm hình một lần nữa để phân định lại, nhưng đúng là con trai bà thật mà. Đang hoang mang thì nghe Minh Trí nói:
“Đúng rồi đấy, mẹ đẻ ra con trai mẹ mà chẳng lẽ còn nghi ngờ chính mình à?”
“….”
Chột dạ!
Đúng là thái độ của thằng con trai cả khiến bà nghi ngờ bản thân. Không lẽ thằng con trai của bà đã đạt đến cảnh giới không màng sự đời nữa rồi à?
“Khang, chuyện này là sao?”
“Chuyện gì mẹ?”
“….”
Nãy giờ bà với Minh Trí nói, chẳng lẽ không thấm vào đầu thằng nhóc này một chút nào hay sao, hỏi những câu tụt đường huyết quá vậy.
Từ bữa giờ, anh đang như ngồi trên mây, đang nghĩ hết cách để nói chuyện với Hạnh An, kể cả bây giờ, trong đầu vẫn đang là cô, đâu có tâm trí nào để ý đến những chuyện khác nữa chứ.
Bà đưa điện thoại của Minh Trí cho Minh Khang, anh nhìn vào bức hình, nhận ra đúng là mình hôm trước ở trong quán bar, hình ảnh này là lúc giải tán, anh với Nhật Lệ đi trước, Quang Hải với Hùng Dũng đi sau đó.
Nhưng khi anh đọc bài viết, sốc ngang!
Bọn nhà báo này, cảnh giới tưởng tượng đã cao lắm rồi đấy.
“Là con đúng không?”
“Vâng.”
“….”
Sao qua loa lấy lệ thế nhở, dạo này thằng nhóc này bị phốt nhiều quá nên nó bị chai sạn cảm xúc rồi à?
Trên thực tế là Minh Khang chỉ tán thưởng sức tưởng tượng của bọn nhà báo này thôi, chứ anh vẫn đang suy nghĩ đến chuyện Hạnh An, nên không có để tâm lắm.
“Chuyện này nếu như để con nhỏ Hạnh An biết được đó là con…thì sao?”
“….”
Đúng vậy nhỉ? Chuyện này mà cô nhìn ra được trong hình là anh, lại còn gian díu với hết người này đến người khác, vài ba ngày lại lên báo với người đẹp, chắc cánh cửa đóng lại luôn, thân ái chào quyết thắng.
“Giờ con phải làm sao?” Anh không trả lời mà hỏi lại.
“….”
Chuyện của con sao con lại hỏi mẹ chứ, mẹ mặc dù rất thích Hạnh An, nhưng chuyện tình cảm thì chỉ có con mới xử lý được.
Cẩm Nhung nhìn sang Minh Trí, thằng nhóc này mưu hèn kế bẩn thì có lẽ tốt nhất trong nhà:
“Con có thể giúp anh con không?”
“Chuyện này sao con giúp được?”
“Thì con nghĩ xem, bình thường con rất rành mấy chuyện này, không phải sao?”
“….”
Bình thường thì cằn nhằn, khinh thường anh ta, bây giờ đến lúc cam go lại quay sang cầu cứu anh ta là sao chứ, anh ta cũng là con đẻ của mẹ mà nhỉ? Lúc nhỏ vừa sinh ra thì lúc nào cũng là cục cưng, cục vàng của mẹ, đến giờ thì không biết là cục gì nữa luôn.
“Con nói xem, con có cao kiến gì không?”
“Chuyện tình cảm ấy mà, đẹp trai không bằng chai mặt, anh chỉ cần chai mặt thôi, chửi không nhục, đuổi không đi, đó là cách kinh điển rồi, cứ áp dụng thôi.”
“….”
Minh Khang lườm Minh Trí một cái, sao cái này quen quen thế nhỉ? Sao thằng oắt này lại nói trùng khớp với con hàng Hùng Dũng thế nhở?
Anh vốn cho rằng cách này thật sự rất hèn hạ, nhưng mà cả hai người ăn chơi tác tráng nhất đều nói y chang nhau, thì đây hẳn là một chiêu kinh điển nhỉ?
Có lẽ anh nên nghĩ lại về vấn đề này.