Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 137
Cô nhanh chóng cất điện thoại và đi bộ theo hướng về nhà, cũng may nhà không xa lắm, bây giờ mà đi bộ khoảng hơn mười lăm phút có lẽ cũng về đến nhà thôi.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Minh Khang kéo lại:
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
“Tôi tự về được, tổng giám đốc về nghỉ ngơi đi.”
“Em không lên thì anh cũng có cách để bắt em lên, em chọn đi?”
“….”
Còn nói gì được nữa, bởi vì cô tin người đàn ông này thật sự có cách để đưa cô lên xe, với thân hình bé tí của cô, không khó khăn chút nào với anh cả.
Trời không nghe đất thì đất phải nghe trời thôi, lên xe thì lên xe.
Hai người từ khi lên xe không ai nói với nhau câu nào, không khí trong xe trầm xuống hẳn cho đến khi điện thoại đổ chuông, nhìn số điện thoại trên màn hình, Minh Khang nhíu mày một cái, anh biết số này là số của Thanh Ngọc, nhưng sao cô ta lại gọi đúng lúc nước sôi lửa bỏng này chứ.
Vốn anh không muốn đưa số đâu, nhưng cô ta cứ muốn xin cho bằng được, anh khó lòng mà từ chối.
Minh Khang bấm nút nghe và bật loa lớn của điện thoại lên, ngay lập tức giọng nói của cô ta vang lên từ đầu dây bên kia:
“Anh Khang, anh đã ngủ chưa?”
Hạnh An nãy giờ tỏ ra lạnh lùng, luôn quay mặt ra phía ngoài cửa, cũng bị giọng nói này cuốn hút, nhưng cô đã rút kinh nghiệm rồi, không thể phản ứng quá nhanh được, vẫn giả vờ như không có chuyện gì cả.
Nhưng tai thì đang vận hành hết công suất.
Khuya thế này rồi mà gái còn gọi điện, giọng nói nhỏ nhẹ, uyển chuyển thế kia, sợ không ai biết cô ta là phụ nữ chắc.
Trong lòng thầm chửi cả hai người này một trăm lần.
“Tôi đang chở vợ sắp cưới của tôi đi dạo, cô gọi giờ này có chuyện gì không?”
Vừa nói, anh vừa đưa ánh mắt của mình về phía ghế phó lái, anh biết cô nhóc này đang bơ anh, nhưng hẳn là cô nghe được những gì anh nói mà đúng không?
Khuôn mặt của Hạnh An giật giật, từ khi nào thì cô đã là ‘vợ sắp cưới’ của người đàn ông này nhỉ? Chắc không phải nói cô đâu, đừng nhột, đừng nhột!
Bên kia nghe nói anh đang đi với vợ sắp cưới thì cũng lĩu lưỡi, giọng của cô ta lúng túng hơn so với sự yếu điệu lúc nãy:
“À….khô..ng….em chỉ muốn gọi để cảm ơn thuốc của anh….em đã nhận được rồi.”
“Không có gì, là do cô cứu tôi, nên đó cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Em không muốn làm phiền anh như vậy đâu, em chỉ theo bản năng cứu anh thôi.”
“Khuya rồi cô nghỉ ngơi đi.”
“À….chuyện trên mạng, em cũng không biết phóng viên thế mà lại theo dõi chúng ta, không làm ảnh hưởng gì tới anh chứ?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy thì được, em cũng đỡ áy náy hơn.”
“Không có gì nữa thì tôi tắt máy đây. À còn nữa, sau này có chuyện gì thì cứ liên lạc qua số của thư ký là được rồi, vợ sắp cưới của tôi không thích tôi nói chuyện với phụ nữ khác ngoài cô ấy.”
“À…vâng.”
Minh Khang không thèm cả nể gì mà tắt máy ngay lập tức. Từ nãy giờ, những câu trả lời của anh với Thanh Ngọc cũng là những lời anh đang muốn nói với cô, mọi chuyện cho dù sau này như thế nào, thì anh cũng không muốn bị cô hiểu nhầm.
Hạnh An vẫn một tư thế cũ, không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm ngoài cửa, cảnh vật bây giờ không tối tăm, mờ ảo như lúc nãy, ngược lại có chút sáng sủa hơn.
Có lẽ là vì cô nghe được cuộc đối thoại này!
Ở bên kia, sau khi nghe tiếng tút tút lạnh lùng vang lên trong điện thoại, như thể là thái độ của người đàn ông đó vậy, Thanh Ngọc tức điên cả người. Vốn tưởng thời cơ ngàn năm có một để tiếp cận Minh Khang, nhưng từ đầu đến cuối thái độ của anh ta rất đúng mực, thậm chí là có chút hờ hững. Cô ta biết, người đàn ông như Minh Khang không phải là dễ tiếp cận, cho nên cô ta không vồ vập, mà tỏ ra rất bình thản và hiểu chuyện, không làm gì quá giới hạn, hay cố tình quyến rũ anh.
Cứ tưởng chiêu lạt mềm buộc chặt đó có thể khiến cho người đàn ông động tâm một chút, nhưng hôm nay lại chính tai cô ta nghe được anh có vợ sắp cưới từ chính miệng của anh.
Làm sao cô ta vui vẻ cho nổi chứ?
Nhát dao kia không lẽ vô nghĩa như thế à?
Trợ lý của Thanh Ngọc là Minh Châu đứng bên cạnh cô ta từ nãy tới giờ, thu hết toàn bộ biểu cảm của cô ta vào trong mắt, người phụ nữ này chẳng khác gì một con rắn độc tham lam, trước đây thì muốn nổi tiếng, bây giờ nổi tiếng rồi lại muốn làm dâu hào môn, đầu tư tới mức có thể chắn một nhát dao cho người ta, vậy mà người ta không mảy may động lòng một chút nào.
Thân là trợ lý, Minh Châu chỉ có thể làm những gì mà chủ của mình phân phó, cũng không được nhiều chuyện với bất kỳ ai, cho nên cô ấy vẫn đang đứng xem kết quả như thế nào.
“Tôi nói cô tìm hiểu tin tức của anh ấy, sao không có tin nào nói anh ấy đã có vợ sắp cưới?”
Minh Châu khóc không ra nước mắt, nào có tin tức nào như vậy chứ, cô ấy đã tìm hiểu kỹ lắm rồi mà.
“Chuyện này …trong tin tức chỉ nói tổng giám đốc Khang có bạn gái, nhưng đã chia tay mấy tháng trước rồi, chứ tin tức anh ấy có vợ sắp cưới thì thật sự không có.”
“Là không có hay cô không biết?”
Một người như tổng giám đốc Khang, đâu phải ai muốn biết đời tư của anh là biết được đâu, Minh Châu thật không hiểu nổi, Thanh Ngọc đang nghĩ cô ấy là thần tiên có phép thần thông quảng đại, cái gì muốn biết cũng biết được à?
“Chuyện này … có khi nào anh ta không muốn dây dưa với chị nên cố tình nói vậy không?”
Thanh Ngọc nghĩ nghĩ một chút, khả năng này cũng dễ xảy ra lắm chứ. Nhưng trừ khi là người đàn ông đã có bạn gái, và thật sự yêu người phụ nữ của họ thì may ra mới thoát được cám dỗ của cô ta, bởi vì cô ta rất tự tin về nhan sắc và sự tinh tế của chính mình, cho nên điều này cũng năm mươi năm mươi thôi. Nhưng kiểu đàn ông như Minh Khang, dễ gì yêu ai thật lòng?