Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 134
Người ta cứu rồi giờ lại kêu cô ta thích làm người hùng, vậy mà nghe được à?
Nhưng mà sự thật vốn là vậy, anh cảm thấy người phụ nữ kia rất lanh chanh, đã yếu đuối lại còn thích ra gió. Minh Trí dù thấy hơi phũ nhưng cũng tin anh trai, bởi vì thể lực của anh trai rất tốt, hơn nữa lại tập võ từ nhỏ, cho nên mấy người xàm xí không thể nào qua anh trai của anh ta được.
Chỉ là nói như vậy với phụ nữ thì hơi quá!
Cũng may ở đây toàn người nhà, chứ người ngoài mà nghe được người ta lại chửi cho không trượt phát nào ấy chứ, vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, lấy oán báo ân.
Tự nhiên một loạt câu tục ngữ, thành ngữ hiện lên trong đầu anh ta, có lẽ môn ngữ văn của anh ta cũng không tệ như thầy cô giáo trước đây đánh giá nhỉ? Là thầy cô không nhìn ra tài năng văn học đang trào dâng trong người anh ta thôi chứ không phải anh ta học dở đâu.
Bà Nhung cũng câm nín với đứa con trai này.
“Thế giờ Hạnh An thì sao? Vẫn chưa liên lạc được à?”
“Chưa.”
“Ráng tìm cách giải thích với con bé đi, chắc là hôm nay hoặc ngày mai con bé cũng đi làm trở lại thôi, hai đứa nói chuyện với nhau cho tử tế.”
“Con biết rồi.”
Còn ở bên kia, đúng giờ thì báo thức của Bảo Nhi kêu lên, hôm nay đang là ngày trong tuần nên cô ấy vẫn phải dậy đi làm. Nhưng mà cái đầu sao khó chịu quá vậy, ngồi dậy trên giường, đầu đau như búa bổ, cô ấy ráng mở mắt ra, cầm điện thoại tìm số thư ký trưởng để nhắn tin xin nghỉ buổi sáng.
Bỗng nhiên cửa phòng được mở ra, một dáng người cao ráo đã mặc quần tây áo vest chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng đứng trước cửa.
“Ôi trời đất ơi, mình hoa mắt hay sao mà nhìn thấy ông chú ở đây vậy nhỉ?” Lẩm bẩm xong còn cố tình dụi mắt, cứ nghĩ bản thân bị hoa mắt thật.
“….”
Hẳn là nên thêm quy định nhân viên phòng thư ký không được uống rượu, chứ kiểu nhìn thấy sếp mà còn nghĩ mình hoa mắt thế này thì làm thư ký kiểu gì không biết nữa.
“Nằm xuống ngủ đi, sáng nay cho phép em nghỉ.”
“Ô? Không những nhìn thấy người mà còn nghe giọng nói này, cái giọng này không lạc vào đâu được.”
“….”
Tùng Lâm không thèm nói với con sâu rượu này nữa, anh đi thẳng vào sát bên giường, một tay giữ lấy gáy cô, đặt lên đó một nụ hôn, còn không quên cắn một cái đến mức Bảo Nhi tỉnh táo thêm mới phần anh mới thả ra.
“Á…”
“Tỉnh dậy chưa?”
“Ơ?…Anh là chó đấy à?
“….”
“Mà khoan, sao anh lại ở đây?”
“Đây là nhà anh sao anh không thể ở đây?”
“Nhà anh?”
“Thế em nghĩ đây là đâu?”
“Em…còn tưởng đây là khách sạn.”
Lúc này Bảo Nhi mới có cơ hội nhìn căn phòng, lạ hoắc lạ hơ, nhưng được cái sạch sẽ, còn nữa, Hạnh An đang ngủ như chết bên cạnh. Cô ấy muốn nhớ lại hôm qua có chuyện gì, sao hai người đi nhậu chung mà bây giờ lại ngủ trong nhà anh được.
“Thôi nằm xuống ngủ đi, chiều dậy đến công ty, chuyện này anh sẽ xử hai người sau.”
“…”
Tùng Lâm không ở lại thêm nữa mà nhanh chóng đi làm.
Dù được anh cho phép nghỉ buổi sáng nhưng Bảo Nhi vẫn nhắn tin cho thư ký trưởng một tin rồi mới tiếp tục nằm xuống ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy là gần trưa, Hạnh An nghe thấy tiếng động cũng mở mắt ra, dù sao cô cũng ngủ hơi lâu rồi thì phải.
“Ơ, em không đi làm à?” Hạnh An mở mắt ra nhìn thấy Bảo Nhi đang ngồi vươn vai liền hỏi, giọng rõ ràng là chưa tỉnh lắm.
“Em xin nghỉ buổi sáng, giờ dậy chuẩn bị đi làm. Hôm nay chị có đi làm không?”
“Chắc là phải đi chứ.”
“Vậy thì dậy ăn sáng chung đi.”
“Giờ hình như là ăn trưa chứ không phải sáng nữa.”
“Ờ nhỉ.”
Hai cô gái nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân, cũng may căn hộ này cái gì cũng có, hoặc là Tùng Lâm đã cố tình chuẩn bị trước cho hai người.
Vệ sinh xong xuôi thì cửa phòng cũng có người gõ, có lẽ giao hàng đã đến, trước đó hai người đã đặt đồ ăn trước rồi.
Vừa ăn trưa, Bảo Nhi vừa hỏi:
“Nhà này là của ông chú à chị?”
“Ừm, bình thường anh ấy ít khi ở đây, chỉ khi nào làm muộn quá thôi, còn nữa anh ấy toàn về nhà. Ở nhà bây giờ chỉ có bố mẹ nên anh ấy muốn về ở với họ cho vui.”
“Căn nhà rộng rãi thế này mà không ở cũng phí nhỉ?”
“Chị cũng thấy thế, anh Lâm nói chị đến đây ở, nhưng chị không muốn, xa chỗ làm quá, đi lại mệt lắm, nên cứ để trống như thế. Một tháng chắc anh ấy ở đây được vài hôm.”
Bảo Nhi bây giờ mới cảm nhận rõ sự xa xỉ của những người giàu có thật sự, một căn penthouse như thế này mà không mấy khi ở, cho người ta thuê thì một tháng cũng có một đống tiền, chẳng hiểu nổi suy nghĩ của người giàu là thế nào nữa.
“Có lẽ thế giới của chúng ta khác nhau…suy nghĩ cũng khác nhau nhiều…thỉnh thoảng em nghĩ không biết em với ông chú có thể vượt qua được sự khác biệt này không, nhưng nếu chưa thử đã bỏ cuộc thì em không cam lòng lắm.” Giọng nói của Bảo Nhi trầm xuống khi nói đến chuyện này.
Không phải cô ấy không biết, mà là cô ấy không cam lòng. Địa vị khác nhau đúng là ảnh hưởng rất lớn đến cách suy nghĩ của hai người, cách tiêu tiền, cách xử lý mọi việc, nhưng hai người nếu thật sự yêu nhau thì sẽ có cách dung hoà mà thôi, miễn là cả hai đều cố gắng.
Hạnh An nghĩ một chút rồi nói:
“Chuyện tình cảm thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ được, chị không biết phải nói với em như thế nào cả, vì chính chị cũng đang bất ổn đây. Nhưng mà dù là thế giới khác nhau như thế nào thì chúng ta vẫn thở chung một bầu không khí, vẫn ăn cơm để sống qua ngày, hình hài thân thể đều giống nhau, có nghĩa là tuy có một điểm khác, thì chín điểm còn lại vẫn giống nhau, sao lại phải suy nghĩ tiêu cực như thế, đúng không?”
“Em cũng nghĩ thế.”
“Thực ra cũng chẳng có gì cả, chẳng qua là những người có tiền, muốn bản thân được sang trọng hơn, quý phái hơn, cho nên họ tìm mọi cách để vạch rõ ranh giới với những người bình thường, để họ cảm thấy có sự vượt trội hơn, chứ bản chất thì vẫn như nhau. Dù là giàu có hay khổ cực thì vẫn đều có hỷ nộ ái ố như nhau thôi, chị nói thế để em hiểu và không phải tự ti.”