Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 128
Cô ấy biết kiểu gì cũng không qua mắt được con người nhạy cảm như Hạnh An, nhưng vẫn không muốn đối diện với sự thật.
“Cái đó chính mày tự biết, giờ mày nghĩ gì mày có thể nói ra với tao, chứ mấy ngày nay tao nghĩ là mày đã có đáp án của mình rồi, nhưng mày vẫn loay hoay chưa dám đối diện, nhìn mày thảm lắm đó.”
“….”
Thực ra ai cũng sẽ có một khoảng không gian riêng tư, nơi đó thì mình sẽ được là chính mình, không ai có thể xâm chiếm, đặc biệt là chuyện tình cảm. Nhưng đã hơn một tuần nay rồi, Vân Hạ lúc nào cũng trong trạng thái ngơ ngẩn, loay hoay đi tìm vấn đề của bản thân, đến giờ cũng chưa tìm ra. Chuyện này đáng lẽ cô không nên xen vào, và cô cũng không muốn xen vào, nhưng mà cô không muốn nhìn thấy cô bạn thân nhất của mình trở nên như vậy, tính cách hoạt bát, vui vẻ đã không còn nữa, thay vào đó là một khuôn mặt lúc nào cũng u buồn, không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn trốn tránh.
Vân Hạ bị cô nói trúng tim đen thì nhào đến, ôm lấy cô, thủ thỉ:
“Tao cũng không biết làm sao nữa.”
Giọng nói muốn bao nhiêu chán nản thì có bấy nhiêu.
Đến cuối cùng thì chỉ có cô bạn thân này đồng hành cùng cô ấy mà thôi, đó là điều đẹp nhất của tình bạn. Sau tất cả thì chỉ có chân thành ở lại, bao nhiêu thứ vật chất, tiền tài cũng là phù du mà thôi.
“Mày có tình cảm với lão Trí đúng không?”
“Cũng không hẳn, chỉ là chuyện đêm đó làm tao hơi bất ngờ, vốn muốn để lần đầu tiên cho chồng tao, nhưng lại bị mấy chén rượu làm tan tành hết rồi. Đã thế lại còn là tao dụ lão nữa chứ.”
“Mày dụ?”
“Ừ, hôm đó sau khi trở về nhà, tao nhớ lại hết mọi chuyện, là tao dụ lão, chứ lão cũng có ham muốn gì tao đâu.”
“….”
Chuyện này đúng là bất ngờ, và mất mặt.
Ai đời lại uống vào mấy chén rồi say xỉn, dụ con nhà người ta lăn giường, bây giờ còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa. Đó cũng chính là lý do mà mấy hôm nay cô ấy cứ trốn tránh, chuyện mất mặt như thế ai mà không muốn trốn chứ?
Đã thế, anh ta chắc sẽ nghĩ cô là người phụ nữ dễ dãi, chỉ cần vài chén rượu là ngủ với ai cũng được, rớt giá hết toi rồi!
Hạnh An thấy cô bạn của mình bình thường mỏ hỗn vậy mà bây giờ ngượng ngùng quá, biểu cảm này hơi lạ, nhưng mà cũng ra dáng con gái một chút đó.
“Thì mày vẫn còn cơ hội để làm điều mày muốn mà.”
“Ý gì?”
“Thì giờ mày biến lão Trí thành chồng mày, là đúng ý mày muốn, trao lần đầu cho chồng mày chứ còn gì nữa.”
“Ôi, khó thể mà mày cũng nghĩ ra được luôn ấy.”
“Ơ, có sao đâu, dù sao mày cũng chưa có bồ, còn lão Trí cũng đang độc thân.”
“Mày nghĩ có thể à? Nhìn lão ta đâu có chút đáng tin nào? Hơn nữa lão ta cũng chả để ý đến tao đâu, nói chung là không có khả năng.”
“Tao còn tưởng bữa giờ mày đã nghĩ được rõ ràng rồi, thứ nhất mày quá tự tin về bản thân, thứ hai, mày đánh giá quá cao người khác, vô hình chung đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra xa. Tao dù sao cũng chỉ là người ngoài cuộc, không thể cho mày lời khuyên cụ thể, nhưng tao chỉ muốn mày tự tin lên một chút, suy nghĩ thoải mái lên, giá trị của mày phải chính mày ngộ ra mới có ý nghĩa. Thôi tao đi ngủ đây.”
“Ê nói chưa xong mà con kia?”
“Tao muốn ngủ rồi.”
“…”
Một tuần cuối cùng cũng trôi qua, trước hôm Minh Khang về thành phố, anh và Hạnh An nói chuyện điện thoại một lúc lâu, anh cũng không quên nhắc nhở cô sáng mai đi đón anh ở sân bay, đồng thời cho anh câu trả lời.
Sáng hôm sau, mạng xã hội bùng nổ một loạt tin tức: ‘Ngôi sao hạng A TN hẹn hò lén lút với đại gia MK’, ‘Tiên đồng ngọc nữ xuất hiện ở bệnh viện bị netizen bắt gặp’, ‘Tổng tài và minh tinh’…các tờ báo thay nhau đăng lên với cái tên giật tít, cùng với đó là đính kèm một loạt hình ảnh từ trong bệnh viện cho đến khách sạn, nhìn cử chỉ của hai người không khác gì các cặp tình nhân, nói chuyện rất tình tứ.
Minh Trí vừa mới ngủ dậy đã nhận được một loạt tin nhắn từ báo mới, con hàng này thường hóng hớt chuyện showbiz mà mấy tờ báo lá cải đăng lên, vì cơ bản nó là sự thật.
“Ôi, mới sáng ra mà đã rầm rộ vậy rồi, không phải video mười tám cộng bị rò rỉ chứ?”
Vừa với tay lấy điện thoại, anh ta vừa lẩm bẩm.
Lúc nhìn đống hình ảnh của hai người, dù báo chí không viết cụ thể, nhưng Minh Trí không thể nào không nhận ra người đàn ông trong hình này là Minh Khang được.
“Cái quái gì đang xảy ra vậy? Đây mà không phải anh trai của mình thì mình đi đầu xuống đất. Sao bữa nay lại chơi lớn thế chứ, lại còn vào khách sạn với diễn viên đây. Chết mịa rồi, chị dâu phải làm sao?” Minh Trí vừa lướt tin tức vừa lẩm bẩm.
Ngay sau đó anh ta bấm gọi Minh Khang nhưng không ai nghe máy cả.
“Không biết chị dâu đã biết tin này chưa nữa.”
Nhưng bây giờ không thể gọi cho Hạnh An được, nếu không chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi cả, phải gọi cho Vân Hạ thôi.
Điện thoại vừa đổ được hai hồi chuông thì đầu dây bên kia đã nghe máy:
“Alo?” Vân Hạ vừa thay đồ để vào bếp thì nghe chuông điện thoại vang lên, cô ấy nhìn số hiển thị trên màn hình, chần chừ một chút nhưng vẫn bắt máy.
Vừa nối máy, cô đã nghe Minh Trí ở đầu dây bên kia hỏi:
“Em đang ở đâu vậy?”
Cái giọng sai sai, sao nghe giống như đang lo lắng, gấp gáp điều gì vậy nhỉ?
“Tôi đang ở nhà hàng, có chuyện gì không?”
“Chị dâu đâu? À quên, Hạnh An đâu?”
Vừa nghĩ anh ta có việc tìm cô, ai ngờ lại tìm Hạnh An, trong lòng Vân Hạ chùng xuống, giọng nói cũng vì thế mà trầm hơn:
“Nó giờ này chắc là đang trên đường đi đón tổng giám đốc rồi, nghe nói hôm nay tổng giám đốc về, nên cô ấy đi đón rồi, sao thế?”
“Em thử gọi hỏi chị ấy thử có sao không?”
“Có chuyện gì với nó vậy?”
“Không, là chuyện của anh trai tôi, giờ trên báo đang rầm rộ lắm, nhưng mà chuyện như thế nào thì tôi cũng chưa rõ, giờ không liên lạc được với anh ấy, em gọi điện hỏi Hạnh An xem thế nào rồi được không?”