Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 127
“Em thừa biết chị đang nghĩ em nhiều chuyện đi.”
“….”
Biết là được rồi còn nói ra làm gì? Đã nói thật còn nói to nữa.
“Chị có thắc mắc tại sao cô ta phải nhập viện không?”
“Không, cô ta nhập viện đâu có liên quan gì đến tôi đâu?”
“Chị dâu, chị có thể hợp tác một chút không? Em đang kể chuyện nhiệt tình thế mà chị không chịu để tâm chút nào, chỉ toàn chửi em trong lòng thôi.”
“….”
Cũng biết cô không hợp tác và chửi anh ta luôn đấy, thế mà lại không biết điều một chút nào cả.
“Cô ta quan hệ quá độ, bây giờ nghe nói bộ phận sinh dục tổn thương nặng nề, nhập viện cả tuần này mà chưa được xuất viện, nghe nói mới xuống giường đi lại được từ hôm qua giờ đấy.”
Hạnh An ngạc nhiên, chuyện này thì đúng là bất ngờ đấy, người như Ngọc Hân lúc nào cũng bày ra cái mặt thanh cao thế, bây giờ lại quan hệ đến mức nhập viện, lần đầu nghe thấy chuyện này!
“Cô ta có bị kích thích gì không? Sao lại …mạnh mẽ dữ vậy?”
Câu này hỏi hình như không hợp lý cho lắm, nhưng mà đã hỏi rồi thì không rút lại được.
“Em cũng thấy kỳ lạ, chắc chắn là chơi thuốc mới đến mức đó, chứ không thì làm sao có thể?”
“Chơi thuốc?”
“Đúng thế, là thuốc kích thích ấy, đừng nói chị không biết nha, cổ hủ lắm đó.”
“….”
Đây là đang công khai chửi cô đấy!
Cô cổ hủ thì kệ cô, ảnh hưởng gì đến nồi cơm điện của nhà anh ta chứ.
Minh Trí nhìn thái độ của cô là biết cô bị nhột rồi, nhưng anh ta không vạch trần, vì chuyện này dù sao cũng hơi tế nhị. Hơn nữa bạn thân của cô cũng là lần đầu tiên vào đời, thì chị dâu của anh ta chắc cũng không hơn được đâu.
Cửa phòng Vân Hạ được mở ra, cô ấy vừa ngáp vừa đi ra, giả bộ như mới tỉnh ngủ:
“Ơ…nhà có khách à?”
“À, Minh Trí đến tìm mày, mày dậy rồi thì ngồi nói chuyện với anh ấy đi này.” Hạnh An nhanh chóng ném quả bóng này qua cho Vân Hạ rồi chuồn vào nhà, Vân Hạ trừng mắt lên nhìn con hàng kia chạy vào nhà, mà chính chủ lại không quan tâm đến cái trừng mắt đó một chút nào.
Hạnh An vào trong phòng rồi nhảy lên giường nằm, cô nghĩ đến chuyện lúc nãy Minh Trí nói. Dù cô gặp qua Ngọc Hân vài lần, nhưng con người như cô ta sẽ không làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa như thế đâu, có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Hẳn là chuyện này không liên quan đến cô đâu nhỉ? Chuyện cô bị đồn tiểu tam ở trên mạng xã hội, anh trai của cô cũng biết, cô nghĩ với tình cảm của hai anh em thì Tùng Lâm nhất định sẽ tìm ra ngọn nguồn là xử lý đến cùng, chuyện này nằm trong tầm tay của anh. Nhưng điều cô lo lắng là, chuyện cô ta bị tổn thương bộ phận sinh dục đó có liên quan trực tiếp đến anh trai cô hay không?
Chắc là phải gọi điện hỏi một chút.
Điện thoại bên kia nhanh chóng thông, giọng nói trầm ấm của Tùng Lâm vang lên:
“Hạnh An đấy à?”
“Anh đang làm gì vậy? Có bận lắm không em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Tùng Lâm bây giờ đang ngồi trên xe cùng với Bảo Nhi, hai người đang định đi hẹn hò bù cho ngày sinh nhật của cô nhóc. Nghe giọng của Hạnh An, anh nhìn sang Bảo Nhi một cái rồi hỏi:
“Có chuyện gì mà nghe giọng em có vẻ nghiêm trọng thế?”
“Anh nói thật cho em biết đi, chuyện Ngọc Hân là anh làm à?” Cô hạ giọng xuống, hỏi nhỏ.
“Ý em là chuyện gì?”
“Chuyện cô ta phải nhập viện vì quan hệ tình dục, tổn thương đến bộ phận sinh dục ấy.”
Cái này thật sự Tùng Lâm cũng bị ngạc nhiên:
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh cùng lắm chỉ dạy cho bọn họ một bài học thôi, chứ mấy cái chuyện bẩn thỉu kia anh không làm đâu, mất quan điểm chết.”
“Không phải anh làm là được rồi.” Cô thở phào một hơi.
Chuyện đấu đá trên thương trường thì anh muốn thế nào cô cũng không muốn xen vào, nhưng mấy chuyện tính kế nhau như thế này thì cô không muốn anh trai cô nhúng đến, cô sợ nghiệp!
Luật hoa quả không chừa một ai!
Chúng ta thường không tin luật nhân quả cho đến khi nó xảy ra, nhưng Hạnh An thì tin nó. Luật nhân quả cũng là một bộ luật vô hình để hướng con người đến cái thiện, sống với lòng biết ơn và luôn nghĩ về những chuyện tốt đẹp.
“Con bé này, em có thể nghĩ anh trai của em xấu xa thế à?”
“Không trách em được, anh cũng đâu hiền hậu gì cho lắm nhỉ?”
“Nhưng mà mấy chuyện hạ lưu đó, anh chê.”
“Được rồi, em biết rồi. Anh làm việc tiếp đi, em tắt máy đây.”
Không phải anh trai cô ra tay là được, còn việc tại sao cô ta lại bị như vậy thì hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô cả. Chuyện cô ta làm với cô thực chất cũng chưa có gì cả, chỉ là một mánh khoẻ nhỏ thôi, nhưng cũng may, sau lưng cô còn có anh trai, có Minh Khang, chứ không những người như cô ta, luôn bắt nạt những người bình thường quen rồi, đây là một bài học nhớ đời mà cô ta phải lĩnh hội.
Phòng khách chỉ còn lại hai người, không khí hơi ngượng ngùng.
“Hôm nay em làm ca sáng à?” Minh Trí hỏi.
Thật ra trước khi đến đây anh ta đã ghé qua nhà hàng, biết được cả hai người đã tan ca thì anh ta ngay lập tức phóng đến đây, muốn nhìn mặt cô một cái cũng được. Nhưng gặp rồi hai người lại chả biết nói gì cả, bởi vì cũng không thân thiết gì lắm, lại còn rất ngượng ngùng nữa chứ.
“Biết rồi còn hỏi.”
“Tôi không biết.”
“Anh có chuyện gì nữa không?”
“Không….à có.” Nói vậy thôi chứ anh đâu biết nói gì nữa đâu.
“Có chuyện gì thì nói, không thì về đi, chúng tôi đi làm về giờ mệt mỏi lắm, cần được nghỉ ngơi.”
“Vậy em nghỉ đi, tôi về đây.”
“….”
Vừa nói có chuyện để nói, giờ lại kêu về, là sao?
Thôi kệ anh ta, về thì về đi.
Vân Hạ vào phòng được một lúc thì Hạnh An ôm gối chạy qua.
“Bình thường không phải rất ghét ngủ với tao à? Bây giờ ôm gối chạy qua đây là ý gì?”
“Chỉ là muốn nói chuyện với mày một chút thôi, đừng tưởng bở.”
“Chuyện gì nữa má?”
“Mày với lão Trí bây giờ tính sao?”
Cùng là bạn bè với nhau mấy năm nay, Hạnh An không nhìn ra sự thay đổi của Vân Hạ trong mấy ngày qua mới lạ đó. Cô ấy lúc nào cũng bày ra khuôn mặt ủ rũ như cô thiếu nợ cô ấy mấy tỷ vậy, không còn căng tràn sức sống như ngày trước nữa, thỉnh thoảng thường nhìn vào điện thoại, như đang chờ đợi một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thất vọng cất đi.
“Tính sao chứ, chẳng lẽ cứ ngủ với nhau một đêm thì sẽ phải dính líu nhau cả đời à? Nếu vậy thì số phụ nữ lăn giường với anh ta cũng nửa thành phố này rồi.”
“Mày không nhận ra mấy ngày nay mày thay đổi như thế nào à?”
“Thay đổi gì chứ, tao thì có gì mà thay đổi.” Nhưng mà Vân Hạ lại cúi đầu, không đối diện với Hạnh An.