Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 124
“Nhưng mà chị dâu, sao chị cứ bênh vực người ngoài và nghĩ xấu cho người nhà vậy? Em đã gọi chị một tiếng là chị dâu thì chị chính là người nhà của em, sao chị không nghĩ tốt cho em một chút mà cứ nghĩ xấu cho em thế? Em đau đớn, em gục ngã, con tim yếu đuối, bé bỏng của em bị tổn thương nặng nề đây này.”
“….”
Cô mà ở đây nghe con hàng này nói thêm một chút nữa thì có lẽ tức mà nhập viện luôn cũng không chừng.
“Anh ở lại đi, tôi về trước, nhớ đưa bạn tôi về nhà đàng hoàng đấy.”
“Chị yên tâm.”
Hạnh An nghĩ chuyện của hai người này dù sao cũng không nên trốn tránh, lớn hết cả rồi, nên đối mặt mới trưởng thành lên được cho nên cô đi về trước.
Chuyện này thật sự rất bất ngờ, có thể chỉ là sự cố thôi nhưng dù sao cũng là người quen, kiểu gì cũng gặp nhau nhiều, không thể tránh mặt nhau cả đời được, chẳng qua là Vân Hạ có lẽ bây giờ đang sốc lắm, dù sao con nhóc đó mạnh miệng thôi chứ suy nghĩ cổ hủ lắm, yêu mấy người rồi nhưng cùng lắm chỉ ôm ấp hôn hít chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Tự nhiên bây giờ lại đi quá giới hạn với một người đàn ông không có tình cảm, nghĩ sao mà không khó chịu cho được.
Khi Vân Hạ đi ra, không thấy Hạnh An đâu nữa mà chỉ thấy Minh Trí đang đứng dựa vào cửa xe, rõ ràng là đang chờ cô.
Cô ngay lập tức che mặt định quay vào trong nhưng lại nghe tiếng anh ta vang lên:
“Định trốn đến khi nào?”
Người nào đó vừa mới định chuồn bây giờ lại quay đầu, lớn giọng hỏi:
“Ai trốn chứ?”
“Tôi cứ hỏi vu vơ như vậy, trúng ai thì người đó nhột thôi, cũng không phải nói em, chẳng lẽ em nhột?”
“Tất nhiên là không rồi!”
“Ồ?”
“Giờ này là giờ nào rồi mà anh còn đứng đây? Nãy giờ thấy Hạnh An đâu không?”
“Chị dâu về trước rồi, chút nữa tôi đưa em về, tôi có chuyện cần nói với em.”
“Chúng ta thì có chuyện gì mà nói?”
“Chuyện tối hôm đó.”
“Tối nào? À…. Chúng ta đều là người trưởng thành, trai đơn gái chiếc, loại chuyện đó cũng chẳng có gì to tát, không lẽ anh vì đêm đó mà thích tôi rồi?”
“Nếu đơn giản vậy thì tại sao tôi gọi không nghe máy? Tôi nhắn tin em cũng không trả lời?”
“Không phải, chỉ là hôm qua tới giờ tôi không cầm điện thoại… đúng vậy là tôi không cầm điện thoại mà thôi, chứ anh là gì đâu mà tôi phải trốn tránh.”
“Tôi là người đầu tiên của em!”
“Haha… giờ là thời đại nào rồi mà còn là người đầu tiên này nọ chứ, đừng nói là anh để ý mấy cái như trinh tiết gì đó nha?”
“ Tôi không để ý, mà là em để ý.”
Đêm hôm đó Vân Hạ say mèm nhưng Minh Trí vẫn còn tỉnh, cảm giác lúc anh chạm đến tấm màng kia không thể diễn đạt thành lời, một chút vui vẻ xen lẫn một chút lo lắng.
Một đêm hoan ái đó, đối với anh mà nói rất mới mẻ, cô nàng đứng trước mặt anh ngay bây giờ đây có thể nói là người phụ nữ sạch sẽ nhất, và hoà hợp nhất đối với anh từ trước đến nay.
Nói đúng hơn, đây là người phụ nữ còn trinh đầu tiên anh từng ngủ cùng.
Có lẽ vì thế mà ấn tượng trong anh khác hẳn những người trước đây.
Từ hôm qua tới giờ, anh không thể nào làm việc được, bất kỳ lúc nào trong đầu anh cũng là hình ảnh của người phụ nữ này, từ lúc hai người tình cờ gặp nhau ở bữa tiệc của Alex, rồi bữa liên hoan chúc mừng Hạnh An và cô trở thành bếp trưởng, ròi cả đêm hôm trước nữa, có lẽ chưa bao giờ anh lại suy nghĩ nhiều về một cô gái đến như vậy.
“Anh…anh…tôi…tôi để ý gì chứ? Anh bị điên à?”
Cái giọng nói lắp ba lắp bắp kia của Vân Hạ làm sao quả nổi ánh mắt của Minh Trí, lại còn bày đặt giả vờ mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng chứ gì?
Phụ nữ đến với anh không thiếu, ngoài sexy hơn cô thì mỏ không hỗn bằng cô, cũng có thể điều này cho nên anh mới suy nghĩ nhiều đến thế. Còn nhớ ngày mấy người đi dã ngoại, cô bị rơi xuống nước, anh còn muốn để mặc cô, tự sinh tự diệt, nếu không phải là do Minh Khang đạp anh xuống hồ thì anh cũng chả cứu đâu, nhưng bây giờ cảm xúc lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Còn nữa, hôm đó em để tiền lại là có ý gì? Tính chơi xong tôi rồi phủi đít, xem tôi là trai bao đấy hả?”
Chuyện này anh rất tức giận đó nha!
Phụ nữ bình thường đi khách sạn với anh, còn không vòi tiền của anh thì thôi, cô nhóc này còn để tiền lại nữa.
Vân Hạ chột dạ.
Đúng là cô có ý đó!
Nhưng mà nhìn cái bản mặt nhăn nhúm, khó chịu của Minh Trí, cô lại không dám thừa nhận, có khi người đàn ông này giết cô mất.
“Cái đó…cứ xem như là chia tiền phòng đi, hôm đó tôi còn có từng đó tiền nữa, nên đã để lại hết, chỉ giữ lại tiền đủ đi taxi thôi.”
Hơn một triệu chứ có phải ít đâu!
Con hàng này ở chung với Hạnh An nên cách thức tiêu tiền cũng bị ảnh hưởng. Dù cô thích đến mấy mà vượt quá một triệu cũng sẽ đắn đo, còn khoảng hơn chín trăm ngàn thì sẽ không ngần ngại, nói chung người ta sống rất quy tắc đó.
“Số tiền đó của em cùng lắm mới được một phần mười thôi, em định chia tiền phòng kiểu gì?”
“Tôi…tôi hôm đó chỉ có từng đó tiền, nếu anh muốn thì gửi số tài khoản đây tôi sẽ trả lại anh.”
“Muộn rồi, giờ tôi không muốn lấy tiền nữa.”
“Vậy anh muốn sao? Bây giờ tôi phải về nhà nghỉ ngơi, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa.”
Tùng Lâm bây giờ lại bối rối, anh cũng không biết mình muốn làm gì nữa, chỉ là không gặp cô nói chuyện cho rõ ràng thì anh không chịu được, nhưng gặp cô rồi thì anh thậm chí không biết bản thân mình muốn gì?
Hai người chìm vào yên lặng, sau đó Minh Trí đưa Vân Hạ về nhà, trên đường về cả hai không nói với nhau câu nào, không khí trong xe khá ngột ngạt, nhưng bây giờ quá mệt, nên Vân Hạ cũng chẳng quan tâm, cô dựa đầu vào ghế, ngoảnh mặt ra bên ngoài ngắm nhìn trời đêm, cho đến khi chiếc xe ung dung dừng lại ở trước cổng tòa nhà.