Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 122
Dù đang mơ mơ màng màng, không tỉnh táo lắm nhưng cô nhanh chóng mặc đồ vào rồi chuồn đi, chứ con hàng kia mà tỉnh lại, cô không nhớ gì, lại bị lão ta úp sọt, đòi chịu trách nhiệm thì bỏ mẹ.
Dù cả thiên hạ sập xuống thì hôm nay cô cũng phải xin nghỉ, ở nhà ngủ một giấc, đồng thời giải quyết mớ bòng bong trong đầu cô, phải nhớ lại xem là cô dụ anh ta hay anh ta dụ cô, để lúc gặp mặt không bị yếu thế.
Bảo Nhi hôm nay cũng xin nghỉ nửa ngày, đến trưa mới tỉnh dậy, ăn uống qua loa rồi chạy đi làm. Hạnh An cũng đi ngay sau đó.
Lúc cô đến cổng nhà hàng, thấy Minh Trí đang đậu xe ở đó, còn anh ta đang đứng ở dưới bóng râm, ăn mặc thoải mái, hai tay đút túi quần như đang chờ đợi gì đó.
Minh Trí còn chưa kịp về nhà, lúc anh ta mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì chỗ nằm bên cạnh đã lạnh tanh, không một bóng người, tìm ngang ngó dọc cũng không thấy ai cả. Chỉ thấy trên bàn một tập tiền, cả chẵn cả lẽ được khoảng hơn một triệu, anh ta cũng chả thèm đếm, vì số tiền đó chẳng đủ để trả tiền phòng.
Thế mà cô nhóc kia còn dám để tiền lại, xem anh ta là trai bao thật đấy à? Tính ăn xong rồi phủi đít, không có cái mùa xuân đó đâu.
Thấy Hạnh An, Minh Trí vẫy tay gọi cô, đồng thời đi về hướng của cô.
“Anh làm gì ở đây thế?”
“Chị dâu đi làm à? Em đứng chờ bạn của chị đấy.”
“Chờ bạn tôi? Ai?”
“Vân Hạ chứ còn ai, chị làm như kiểu chị nhiều bạn lắm ấy.”
“….”
Cũng đúng, tính ra thì đếm trên đầu ngón tay thôi, không có nhiều đâu!
“Cô ấy không đi chung với chị à?”
“Hôm nay cô ấy nghỉ, có chuyện gì không?”
“Nghỉ à? Nhưng lúc nãy quản lý nói không thấy cô ấy xin nghỉ phép mà?”
“Chắc là xin sau khi anh hỏi. Sao thế? Lúc tối hai người … thật đấy à?”
“Nhìn em giống như đang đùa chắc, cô nhóc đó ăn xong là phủi đít trốn luôn.”
“….Anh làm như anh lỗ lắm vậy, cũng thích chết mẹ, còn bày đặt.”
“Chị dâu nói vậy mà được à? Em bị dụ đấy.”
“….”
Anh mà ai dụ được? Anh không dụ người ta thì thôi, chứ ai dụ nổi anh. Nhìn con hàng này là biết, lả lơi ong bướm thế nào rồi, còn bày đặt.
Hôm qua chắc là bị một máy bay nào đó đáp trúng mới gọi kêu cứu, chứ không thì giờ này có khi đang tận hưởng ở khách sạn nào chưa xong cũng nên, ngồi đó bày ra cái nét bị dụ đáng thương đấy.
“Nhìn cái mặt chị là biết không tin tưởng em đúng không? Chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Người ta nói thật đấy~”
“…..”
Không lẽ bị gái dụ một lần mà trổ bóng luôn à?
“Thôi chị dâu vào làm việc đi, hôm khác em đến tìm cô ấy cũng được.”
“OK, bye!”
Cô thong thả đi vào, lại gặp Lan Anh đang đứng ở gần đó, con hàng này sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc cô đang tâm sự với trai thế nhỉ, không phải là cô ta gắn định vị trên người cô rồi chứ?
“Lả lơi ong bướm hết người này đến người khác, có vẻ cô vui lắm nhỉ?”
“Tất nhiên, tôi trẻ, đẹp, tài năng, lại có nhiều trai đẹp bên cạnh, tất nhiên là vui rồi, chị nghĩ thử coi tại sao tôi phải buồn?”
Ý cô là cô có xấu như chị ta đâu mà buồn, nhưng dù sao cũng không thể bạo lực nhan sắc thế được, bất lịch sự lắm.
Cô ta không lịch sự, không nghĩa là cô cũng bị mất!
“Đúng rồi, nhan sắc cũng là một lợi thế, vậy mới đi chăn hết đàn ông này đến đàn ông khác chứ nhỉ?”
“Ừm, chứ như chị thì muốn chăn cũng không được đâu.”
Sao cô đi đâu cũng gặp phải thứ người nhiều chuyện, thích đố kỵ người khác thế nhở, cô có cướp bạn trai hay cướp tiền của gì của bọn họ đâu, chẳng lẽ đẹp gái cũng là một cái tội?
Nếu vậy thì có lẽ cô ở tù chung thân mất thôi.
Ai bảo cô đẹp thế chứ.
Nhưng mà gen nhà cô đều là trai xinh gái đẹp hết mà, bố mẹ cô nhan sắc thượng thừa, bây giờ cô và Tùng Lâm cũng một chín một mười, cái này là thừa hưởng từ gia đình, cô đâu có tội?
Hạnh An vừa đi vào thì nhìn thấy Thiên Phúc đang nhăn mày, nhăn mặt, cô lo lắng hỏi:
“Anh sao thế?”
“Không sao, chỉ là bất cẩn, bị dao cắt một chút thôi.”
Hạnh An nhìn thấy máu chảy từng dòng xuống đất, cô cau mày:
“Ôi, ra máu nhiều thế, vào đây em băng bó sơ qua cho.”
“Em có đồ y tế đó không?”
“Có, anh vào đây, em sát trùng cho.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Đây là bộ dụng cụ mà có lẽ chết cô cũng sẽ mang theo. Lúc ở nhà, là một cô công chúa, chỉ nấu ăn để đỡ buồn thôi, nên thường làm thong thả, hiếm khi bị thương. Nhưng lúc cô học đại học, rồi sau này đi làm, cách thức làm việc không giống như trước nữa, yêu cầu dùng dao ở mức cao, vừa phải nhanh vừa phải cắt đều, cho nên thường xuyên bị cắt vào tay. Từ đó tới nay, bộ đồ nghề sơ cứu lúc nào cũng ở trong balo của cô, đi làm lúc nào cũng mang theo bên mình.
Và đặc biệt là tay nghề sơ cứu của cô bây giờ cũng điêu luyện qua thời gian.
Thiên Phúc ngồi ở trên ghế, Hạnh An lấy đồ dùng sát trùng ra, rửa qua cho anh, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ, rồi quấn vết thương lại. Thiên Phúc từ trên nhìn xuống, đôi mi dài cong vút của cô như một chiếc quạt, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi chúm chím, vừa làm vừa thổi thổi vào vết thương giúp cho anh ấy, không chỉ đỡ đau, mà ở một nơi nào đó trong trái tim cũng tan chảy.
Bàn tay nhỏ nhắn của Hạnh An đang cầm tay anh ấy, dù không được mềm mịn như tay của phụ nữ, mà có vài chỗ sần sùi do cầm dao nhiều ngày liền, nhưng mà không hiểu sao anh lại cảm thấy rất dễ chịu.
Bình thường ít khi để ý đến cô, vì quan điểm của anh là ‘con thầy, vợ bạn, gái cơ quan’ sẽ không đụng đến, hơn nữa ca làm của hai người cũng không thường xuyên trùng nhau, nên anh thật sự không có một chút suy nghĩ nào, nhưng hôm nay, anh chợt rung động!
Ánh mắt trìu mến mà anh nhìn Hạnh An đã bị Lan Anh nhìn thấy, cô ta không nói gì nhưng trên mặt rõ ràng là biểu cảm không vui. Tại sao đàn ông trên đời này đều chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài?
Cũng không nhìn thử xem người như Hạnh An, ngoài giỏi đi ve vãn đàn ông thì còn làm được gì, nói không chừng cái chức bếp chính kia cũng là dụ dỗ được Đình Thông cũng nên.