Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 119
Bảo Nhi nhanh chóng đi ra, Hạnh An hỏi:
“Em vẫn ổn chứ? Sao uống nhanh thế?”
“Không sao đâu chị, dù sao chưa bao giờ em uống nhiều như thế, em quyết định hôm nay thử uống một lần hết mình xem sao.”
“….”
Uống hết mình có mà đi bụi luôn à, cô đang trẻ lắm, đang yêu đời lắm, chưa muốn quay về với đất mẹ, quy tụ tổ tiên đâu.
“Nào chị, lên lon mới đi, em chấp chị một lon rồi đấy.”
“….”
Không chờ cô phản ứng, Bảo Nhi đã mở lon khác rồi rót vào ly cho cô rồi. Hạnh An cầm ly lên rồi nói với cô ấy:
“Chúc mừng sinh nhật em, chị không biết nên không chuẩn bị quà trước, nhưng mà hôm sau chị sẽ gửi quà sau, chị hứa đấy, được không?”
“Bạn trai của em đến một lời chúc còn chả có, chị còn chúc mừng em một câu là em vui rồi, quà cáp thì khỏi cũng được, chị đi nhậu với em đã là một món quà rồi.”
Đúng nhỉ?
Cũng mong là anh trai cô kịp thời về đây trước khi cô gục xuống, nếu không thì căng lắm đấy, lần này chắc không ai cứu nổi anh đâu, anh mà ế cũng đừng trách cô không cảnh báo trước.
Hạnh An nghĩ nghĩ một chút rồi bênh vực anh trai cô:
“Bảo Nhi, chị nghĩ là anh trai chị không phải là người tệ quá đâu, chẳng qua là công việc của anh ấy khá bận, em làm ở đó cũng biết mà, anh ấy nhiều khi còn không kịp ăn uống nữa, cả ngày không cầm điện thoại là chuyện bình thường, ngồi trên xe hay trên máy bay lúc nào cũng trạng thái làm việc cả, có lẽ anh ấy chưa kịp chúc mừng em thôi, chứ không phải là quên đâu.”
“Em cũng mong là thế, giờ đến hết ngày còn mấy tiếng nữa mà, hy vọng anh ấy không quên thật.”
“Chờ anh ấy hết bận sẽ nhắn cho em thôi. Chúng ta vừa ăn vừa uống được không? Chứ nãy giờ em không ăn gì cả, sẽ hại bào tử đấy.”
“Cũng được ạ, chị em mình uống hết lon này rồi em ăn.”
“….”
Thôi được, uống thì uống chứ biết sao giờ.
Cuối cùng cô nhóc cũng chịu ăn một chén mì và một ít rau, Hạnh An thở phào một hơi.
Nhưng mà điện thoại cô lại rung lên, là Minh Khang gọi.
“Alo?”
“Em đang ở đâu?”
“Em đang đi ăn với bạn.”
“Em chắc là ăn chứ không phải nhậu?”
“….Có uống một ít.”
“Gửi địa chỉ đây cho anh, chút anh đến đón em.”
“Cũng được ạ.”
Nhưng mà Minh Khang chưa đến thì Tùng Lâm đã đến trước, anh từ sân bay, mua bánh, hoa và quà mà hết có một tiếng đồng hồ, tốc độ thần sầu này cô cũng kinh ngạc, hẳn là không phải lắp cánh bay đến đây chứ?
Tùng Lâm bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, trên người còn mặc một bộ vest màu đen thui từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, dù bộ này đã mặc từ sáng tới giờ nhưng trông vẫn thẳng thớm lắm, trên tay cầm hộp bánh và bó hoa hồng xanh tươi rói thu hút ánh nhìn của tất cả phụ nữ có mặt tại quán ăn luôn. Cùng với khí chất thượng thừa và nhan sắc thuộc hàng đỉnh cao nữa, ối giời ơi, mấy chị phụ nữ chỉ hận không thể lên giường ngay lập tức thôi.
“Không phải là diễn viên nào đấy chứ? Đẹp trai một cách quá đáng vậy.”
“Không phải diễn viên đâu, tầm diễn viên sao có thể sánh được với cái khí chất tổng tài của người đàn ông này chứ?”
“Đúng vậy, ôi trời, bước ra từ xe xịn, lại còn cầm hoa và bánh nữa, không biết người phụ nữ nào có may mắn như vậy nữa.”
“Tự nhiên muốn ngủ với anh ấy một đêm, trộm một con tinh trùng, đời sau coi như nở mày nở mặt.”
“….”
Hạnh An ngồi nghe mấy người phụ nữ ở bàn bên cạnh bàn luận mà ngao ngán, còn muốn trộm tinh trùng và nhân giống của nhà cô cơ đấy, nằm mơ giữa ban ngày nha.
Không phải ai cũng may mắn thế đâu!
Cô nhóc Bảo Nhi này chắc chắn có một mị lực đặc biệt mới có thể khiến cho anh trai của cô thích thú như thế, phụ nữ anh gặp qua cũng không ít, mà đẹp, sexy lại càng không thiếu, nhưng lại thích đâm đầu vào cô nhóc đang nằm gục dưới bàn này.
Tùng Lâm từ xa xa đã nhìn thấy Hạnh An, anh bước về hướng đó, vô tình cũng là hướng của mấy người phụ nữ vừa rồi, nhìn ánh mắt thèm thuồng của những người này mà cô thấy đáng thương thay, có đẹp trai đến mức đó không?
“Anh, đến nhanh thế à?”
Tùng Lâm nhìn thấy Hạnh An đang ngồi nghiêm chỉnh, còn Bảo Nhi thì đã gục xuống bàn rồi, dưới chân là một loạt lon bia đã uống, nhìn không giống hai người phụ nữ có thể uống hết chừng này, anh hỏi:
“Cô ấy sao thế?”
“Sinh nhật mà anh không một câu chúc, buồn quá nên uống nhiều vậy đấy.”
“Sao em không cản lại?” Giọng nói của Tùng Lâm hơi có vẻ trách cứ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại là do anh sai mà, sinh nhật của bạn gái cũng không nhớ, đã thế còn không có câu chúc nào.
Tự nhiên thấy bản thân mình thật tệ, cô nhóc này chắc là buồn lắm đây.
“Em cản không được.”
“Bây giờ phải làm sao?”
“Đưa cô ấy về nhà em trước đã, nếu chút nữa mà tỉnh lại thì thổi nến sau.”
“Nhưng mà bố mẹ cô ấy…?”
“Lúc nãy xin phép rồi, cô ấy nói đêm nay sẽ ngủ ở nhà em.”
“Nếu vậy thì cứ làm như em nói đi. Em cầm cái này hộ anh, anh dìu cô ấy.”
Tùng Lâm đưa hoa và bánh cho Hạnh An, nhưng đúng lúc Minh Khang đi tới, anh nhanh chóng cầm lấy, chào hỏi Tùng Lâm một tiếng rồi bốn người cùng ra về.
Trên đường, Minh Khang hỏi:
“Hôm nay có chuyện gì mà hai người uống nhiều thế? Phụ nữ đi ra ngoài đường mà uống nhiều vậy nguy hiểm lắm đấy.”
“Hôm nay là sinh nhật của Bảo Nhi, anh trai em là bạn trai của cô ấy mà lại quên, sáng giờ không một câu chúc, cũng may em gọi chứ không thì chuyện tình chưa kịp chớm nở thì đã đi vào dĩ vắng rồi.”
“Còn làm bà mai cơ đấy, em cũng nhiều tài lẻ nhỉ?”
“Chuyện, nói không quá chứ anh ở nhà mấy ngày cũng không liệt kê hết tài năng của em đâu.”
“….”
Cho tí phẩm màu đã muốn mở nhà máy nhuộm rồi!
“Thế nào, trai đẹp có muốn em bấm cho một quẻ không?”
“Trăm sự vạn sự nhờ thầy?”
Hạnh An bật cười, trong người có chút men cho nên, cô cười ngây ngô hơn thường ngày, không khác một cô thiếu nữ mới lớn là mấy.