Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 111
“Vui vẻ rồi thì bây giờ nói chuyện được rồi chứ?”
“….”
“Cả tuần nay tôi gọi điện em không nghe máy, tôi nhắn tin em không trả lời, cho nên tôi muốn giải thích cũng không được. Tiểu Vy và tôi thật sự không có gì cả, mẹ tôi muốn gán ghép cô ta cho tôi, nhưng tôi không đồng ý, chuyện tình cảm của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định.”
“Vậy thì sao?”
Cô cảm thấy, việc Tiểu Vy hống hách, lên mặt ở phòng thư ký cũng chẳng có gì to tát cả, nhưng mà cô lại không có tư cách để ghen tuông với cô ta. Bạn gái thì chẳng phải, vợ lại không, vậy làm sao đây? Chỉ có thể ấm ức trong lòng thôi.
Bây giờ Bảo Nhi không trốn tránh nữa, cô nhìn thẳng vào mắt của Tùng Lâm để chờ câu trả lời.
Tùng Lâm chững lại vì câu hỏi của cô, đúng vậy, vậy thì sao?
Việc anh tự quyết định tình cảm của mình, vậy thì sao? Cũng đâu nói lên được mối quan hệ giữa hai người?
Thấy anh ngập ngừng như vậy, Bảo Nhi gần như cũng có câu trả lời trong lòng, cô không muốn lún sâu hơn nữa, sau này không dứt ra được.
Cô mở cửa xe, định đi xuống, nhưng Tùng Lâm nhanh tay giữ lại:
“Tôi thích em!”
Thời gian như đứng lại ở khoảnh khắc đó.
Bảo Nhi cũng ngây người, cô nhóc không dám tin những gì vừa mới nghe thấy.
Cô quay đầu lại hỏi:
“Tổng giám đốc vừa mới nói gì cơ?”
Tùng Lâm nhíu mày, anh mặc dù không thích cô nhóc này hở cái là gọi anh bằng ‘ông chú’ nhưng dù sao cũng không thích cái từ ‘tổng giám đốc’ phát ra từ miệng cô, nghe rất chối tai. Khi cô nói câu này, là anh biết cô đang muốn vạch rõ giới hạn giữa hai người.
“Tôi…tôi thích em, em hài lòng chưa?”
Bảo Nhi bị anh gắt lên thì trợn tròn mắt, người đàn ông này đang tỏ tình hay đang quát cô vậy?
“Này ông chú, anh thích em thì anh nói bình thường thôi, sao lại lớn tiếng thế làm gì?” Suýt thì làm cô giật mình.
Tùng Lâm hạ giọng xuống, không trả lời cô nhóc mà hỏi lại:
“Tôi thích em, còn em thì sao?”
“….” Đây hẳn là tỏ tình nhỉ?
Bảo Nhi thật muốn mổ đầu người đàn ông này ra, xem trong đó có chút EQ nào không, có ai tỏ tình mà nói kiểu đó không chứ?
Không thấy cô nói gì, trong lòng Tùng Lâm thấy lo lắng, anh hỏi tiếp:
“Em không thích tôi sao? Vậy tại sao em lại trêu chọc tôi? Là em bắt đầu trước, sao bây giờ không nói không rằng gì là ngắt liên lạc với tôi? Em trêu chọc tôi như vậy, em vui chưa?”
Cô đã kịp nói gì đâu trời, sao người đàn ông này lại hỏi một lúc được nhiều câu thế, bình thường không phải lúc nào cũng chưng bộ mặt ngầu lòi à? Cũng có lúc anh khẩn trương thế cơ đấy, đáng đời nhà anh.
“Em chọc ông chú khi nào?”
“Từ lúc vào công ty, hết lần này đến lần khác em lúc nào cũng làm ra mấy chuyện để tôi chú ý tới em, nhắn tin dặn dò tôi ăn uống đúng giờ, ngủ đúng giấc, trêu chọc cho tôi vui vẻ…tất cả những thứ đó đều là một tay em làm ra, bây giờ lại phủi đít lạnh lùng vậy à?”
“Em cũng chưa nói gì mà.” Cô chưa có cơ hội để nói luôn đó.
“Thế giờ em nói đi, em có thích tôi…?”
Còn chưa hỏi xong thì Bảo Nhi đã trả lời:
“Thích.”
Lần này đến lượt Tùng Lâm đơ người. Cô nhóc này, trả lời mà anh không theo kịp tiết tấu luôn đó.
“Vậy…em làm bạn gái tôi nha?”
Ơ, sao tỏ tình sơ sài vậy chứ, anh xứng đáng được ế muôn đời!
Đúng là trang giấy trắng trong chuyện tình cảm, Bảo Nhi dù hơi thất vọng một chút nhưng cũng không chấp nhặt, con người này, nói được câu đó, là cô cũng đã kinh ngạc lắm rồi, không nên đòi hỏi xa xỉ hơn như có hoa, có quà gì nữa.
Cô không nói, nhưng gật đầu với anh.
Tùng Lâm cuối cùng cũng thấy cô nhóc này có một chút e dè giống phụ nữ đó.
Anh đặt hai tay lên vai của cô, quay cô đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt cô nói:
“Công việc của tôi rất bận, tôi không có nhiều thời gian dành cho em, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để quan tâm em. Hơn nữa, chuyện tình cảm, tôi không có kinh nghiệm, nếu tôi làm gì khiến em phải buồn, thì em cứ nói thẳng với tôi, lần sau tôi sẽ sửa, được không?”
“Được.”
Cuối cùng hai người cùng ôm chặt lấy nhau trong xe, mãi đến một lúc sau mới tách nhau ra.
Cuối cùng cũng có một mối quan hệ rõ ràng.
Trước khi đưa Bảo Nhi về nhà, anh nói:
“Có thể việc mẹ tôi làm khiến em không vui, nhưng em yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
“Ông chú, anh đừng xưng ‘tôi’ được không? Sao em nghe cứ thấy không hợp lý lắm. Cứ xưng anh em thì sẽ chết à?”
“….”
Con nhóc này cũng ngựa đến thế là cùng!
Nhưng mà anh lại thích như vậy.
Anh cũng muốn nói rằng anh không thích cô nhóc gọi anh là ‘ông chú’ nhưng bây giờ lại thấy hai từ ông chú này lại khá vui tai, dễ nghe, so với mấy chữ ‘tổng giám đốc’ thì đúng là một trời một vực.
Hai người cuối cùng cũng có một mối quan hệ rõ ràng, Bảo Nhi cũng vì thế mà ngủ ngon hơn, suốt một tuần nay, Tiểu Vy xuất hiện, cô bất an kinh khủng. Cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đưa ra quyết định sẽ chấm dứt mối quan hệ mập mờ này, tình cảm của cô chỉ vừa mới chớm nở, sẽ không quá sâu đậm đâu, nếu cứ dây dưa kéo dài thì người tổn thương sẽ là cô mà thôi. Cuối cùng, sự xuất hiện của Hạnh An đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện, cô có thể đường đường chính chính mà đứng bên cạnh tổng giám đốc.
Hạnh An chính là linh vật may mắn của cô!