Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 110
Hạnh An rụt lại nhưng không được, cô nhìn anh nhưng Minh Khang không nhìn cô, anh cao hơn cô cái đầu, đang nhìn đến vị trí trước quầy vé, xem chuyện cầm tay là chuyện bình thường.
Bàn tay cô nhóc này nhỏ, thon gọn, ngón tay dài, trắng trẻo, nhưng lại không mềm mịn như tay con gái bình thường, vì tay cô thường xuyên cầm dao và chế biến đồ ăn, nên bàn tay có vết chai sạn, nghĩ đến mỗi ngày cô đều xoay đi xoay lại trong gian bếp, anh thấy thương cô. Sao cô nhóc này lại chọn công việc nặng nhọc, vất vả thế chứ?
Hai người cứ thế nắm tay nhau từ quầy vé cho đến khi vào trong rạp, trong suốt hai tiếng xem phim, Minh Khang cũng không thả tay cô ra.
Xem mà Minh Khang chọn mua là một bộ phim hành động rất nổi tiếng của Marvel, đây là bộ phim rất hot ở thời điểm hiện tại, trùng hợp là Hạnh An cũng thích thể loại này, nên xem rất chăm chú. Cho đến khi kết thúc, bàn tay cô vẫn đang được nắm chặt bởi bàn tay của anh, cô thậm chí có chút tê tê, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp, chắc cô cũng phải chỉ cho anh cô chiêu này để cua gái mới được.
Lúc về đến trước tòa nhà cô ở, Minh Khang hỏi:
“Ngày mai em đi làm lại à?”
“Vâng.”
“Không sao đâu, em không phải suy nghĩ gì cả, mọi thứ đã có anh lo rồi.”
“Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Hôm nay là lần thứ hai chúng ta hẹn hò đấy, chụp chung một tấm hình đi.”
Rồi anh lấy điện thoại ra, kéo cô lại gần, chụp mấy tấm liên tục. Anh nhân lúc cô không để ý, đặt lên trán cô một nụ hôn và tay nhanh nhảu chụp luôn bức hình đó.
“Ơ…?”
“Em ngủ ngon, lên nhà đi.”
“À…bye anh, anh về cẩn thận.”
Còn ở bên kia Tùng Lâm tính tiền xong thì đưa Bảo Nhi về nhà, trên đường về hai người không nói với nhau câu nào, Tùng Lâm không mở miệng thì Bảo Nhi cũng tuyệt đối không. Thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô một cái, nhưng thấy cô chỉ hướng mắt ra ngoài cửa kính ngắm nhìn trời đêm.
Lúc sắp vào hẻm nhà cô, anh đánh lái vào lề đường, ở bãi đỗ xe của công viên rồi dừng lại.
“Ơ, sao lại dừng ở đây?”
“Tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Ông chú, à không, tổng giám đốc, em lại không có gì để nói với anh cả.” Cô ấy nói nhưng không dám nhìn vào mắt anh, mà mắt vẫn nhìn ra ngoài.
Trước đó là Bảo Nhi tán tỉnh Tùng Lâm trước, cô nhóc không phải là chuyên gia cua trai, nhưng anh lại thích cái sự ngốc nghếch này của cô, nhưng bây giờ cô lại muốn dừng lại, không phải vì cô không thích người đàn ông này nữa, mà bởi vì cô nhận ra khoảng cách của họ là khá xa.
Gia đình Bảo Nhi là một gia đình công chức bình thường, không thể so bì với gia thế đồ sộ của anh, hơn nữa với địa vị như anh, tìm đâu chẳng có cô gái tốt hơn cô cả trăm lần chứ? Cô luôn đơn thuần nghĩ, chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện của hai người, chỉ cần hai người trong cuộc có tình cảm thật sự dành cho nhau là đủ rồi, mà cô quên mất, địa vị, gia thế cũng là một yếu tố rất lớn. Mẹ anh chỉ muốn anh gả cho người phụ nữ môn đăng hộ đối với anh, còn những con người nhỏ bé trong xã hội như cô, có lẽ không được rồi.
“Em không thích tôi nữa à?”
“….Đúng vậy, ông chú quá già so với tôi, tôi không muốn phó mặc nửa đời sau của mình cho một ông chú như anh.” Cô nhóc nói nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài.
Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, bởi vì cô sợ mình không thể nói được mấy chữ đó, cô cũng sợ anh biết cô đang nói dối anh.
Sớm hay muộn thì cô cũng phải chấp nhận sự thật, chi bằng dứt ra càng sớm càng tốt.
“Sao em không dám nhìn mặt tôi mà nói? Em quay vào đây.”
Anh không cho cô cơ hội từ chối, nghiêng người sang bên cạnh cô, một tay giữ lấy cằm của cô, ép cô phải nhìn mình.
Cô nhóc thấy ấm ức với hành động của anh, nước mắt cũng vì thế mà trào trực trên khóe mắt, nhưng Bảo Nhi cố gắng để chúng không thể lăn ra ngoài. Cô sợ anh nhìn thấy cô khóc, cô sợ anh nhìn thấy cô nói dối, cô cũng sợ mình không thể quên được anh.
“Em nói đi, sao không nói gì?”
“Ông chú, tôi sẽ không thích….”
Một đôi môi mỏng ngăn chặn lời cô định nói ra ngoài.
Bảo Nhi cố gắng dãy dụa nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ‘ưm ưm’ từ cổ họng.
Tùng Lâm đoán được cô nhóc lớn gan này định nói gì, cho nên cố tình ngăn cô lại, khi đôi môi anh chạm phải đôi môi mềm mịn của cô, cả người anh như có một dòng điện chạy qua, hơi run rẩy nhưng lại sảng khoái.
Đây là nụ hôn đầu tiên của anh đối với một người phụ nữ!
Cảm giác môi chạm môi đối với người mình thích ở trong lòng, là cảm giác tuyệt vời nhất trên trần gian này, Tùng Lâm lưu luyến, triền miên trên đôi môi của cô, không phải là nụ hôn khéo léo, điêu luyện mà rất vụng về, thậm chí là thô lỗ, nhưng lại phát ra tất cả tình cảm đang dâng trào trong trái tim anh, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình phản ứng dữ dội như vậy.
Tùng Lâm càng hôn càng thích thú, càng không thể dừng lại. Trước đây anh cứ thắc mắc, tại sao cũng là môi chạm môi thôi, sao các cặp yêu nhau lại hôn nhau đến hăng say như vậy?
Nhưng mà cái phản ứng hóa học giữa hai người thật sự khác xa so với tưởng tượng của anh.
Trong khi Tùng Lâm đang hôn rất nhiệt tình thì Bảo Nhi lại nhíu mày, cô tức tối há miệng cắn anh một cái, người đàn ông này đang hôn cô hay đang cắn cô vậy? Đau điếng người nha!
Tùng Lâm bị cắn một cái thì rời khỏi môi cô, anh trừng mắt lên một cái:
“Sao em cắn tôi?”
“Ông chú à, hơn ba mươi tuổi rồi mà ông chú còn không phân biệt được hôn và cắn sao? Ông chú chưa hôn bao giờ sao?”
“….”
Nhìn biểu cảm của Tùng Lâm, Bảo Nhi hỏi:
“Ông chú chưa hôn ai bao giờ sao? Haha…cười chết tôi…”
Bảo Nhi cười ngặt nghẽo khiến Tùng Lâm tức chết, cô nhóc này dám cười vào mặt anh một cách lộ liễu như thế à? Gan cũng không nhỏ đâu nhỉ?
Nhưng mà anh có thể làm gì được? Anh đúng là chưa hôn ai bao giờ mà!