Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 108
Hạnh An nghĩ đến chuyện con hàng thư ký kia, rồi hỏi:
“Cô Tiểu Vy kia giờ anh tính thế nào? Dù sao cũng là người quen của mẹ. Mà không ngờ là anh cũng bị dính đạn nha, còn tưởng anh là con cưng của bà, nên bà sẽ bao dung hơn cơ, hoá ra cũng giống nhau. Mà mẹ cũng chả ra làm sao cả, anh đẹp trai giỏi giang như vậy, muốn khí chất có khí chất, muốn nhiều tiền có nhiều tiền, mà lại đi giới thiệu một con ả thần kinh lung linh đó, tức chết mất thôi.”
Tùng Lâm bật cười:
“Không ngờ trong lòng em, anh trai của em lại được đánh giá cao thế đấy.”
“Tất nhiên, em có cái tật rất thích bênh vực người nhà đó, anh trai của em tất nhiên là không thể thua người khác rồi.”
“Thế em nói xem, anh và cậu Khang kia, ai hơn ai?”
“…..”
Sơ hở là gài kèo!
“Sao thế? Không trả lời được à?”
“Một chín một mười!”
“Ai chín? Ai mười?”
“Từ khi nào thì anh hơn thua thế?”
“Từ khi em mua quà cho trai mà không mua cho anh, đã thế còn lấy tiền anh mua cho trai nữa chứ. Trả lời đi, đừng có đánh trống lảng nữa.”
“Anh mười, anh Khang chín, vừa lòng anh chưa?”
“Thế còn được.”
Sau khi nghe xong câu trả lời mình muốn thì Tùng Lâm mới chịu đứng dậy tiếp tục làm việc.
Hơn năm giờ chiều, Bảo Nhi tan làm, cô nhóc không dám gõ cửa phòng tổng giám đốc mà chỉ đứng ngoài chờ. Mọi người lúc nãy cũng thấy cô nhóc này có chút thân thiết với em gái của tổng giám đốc, cho nên sau khi Tiểu Vy rời đi, mấy người cũng túm tụm lại hỏi cô:
“Em và em gái tổng giám đốc quen nhau à?”
Bảo Nhi hơi bối rối, không biết giải thích như thế nào, nếu nói quen nhau có lẽ mọi người sẽ nghĩ cô nhóc đi cửa sau để vào được đây làm việc, nhưng nãy giờ cô ấy và Hạnh An không giống xa lại lắm, nhưng cô nhóc vẫn quyết định nói thật:
“Trước đây em có gặp chị ấy một lần, chị ấy ra tay giúp đỡ em.”
“Nhìn em gái của tổng giám đốc có vẻ không kiêu ngạo lắm nhỉ, khá hoà đồng và giản dị.”
“Đúng vậy, lúc đó em đi làm thêm ở shop quần áo, chị ấy vào mua đồ tặng bạn, cũng mặc bộ đồ giản dị giống vậy, bị nhân viên bán hàng hiểu nhầm là nghèo hèn nên không cho thử đồ.”
“Đúng kiểu thiên nga giả vịt, mấy người phụ nữ chưa có gì thì lại ham đua đòi, còn những thiên nga chính hiệu thì lại giản dị hết phần thiên hạ, đời này không biết thế nào mà lần.”
May mắn câu chuyện không đi quá xa, Bảo Nhi cũng không bị làm khó.
Từ khi cô ấy vào phòng thư ký làm việc đều làm việc, học hỏi rất chăm chỉ, lại thân thiện với mọi người, cho nên rất được lòng mọi người ở đây, không giống như bộ mặt chảnh choẹ của Tiểu Vy, có lẽ vì thế mà họ không nghi ngờ việc cô vào đây có phải là đi cửa sau hay không.
Hôm nay hẹn đi ăn với Hạnh An, nên cô cố tình ở lại muộn hơn, tránh để cho mọi người thấy họ đi với nhau lại đồn đoán lung tung.
Còn ở trong phòng, Hạnh An vẫn chưa hết chuyện, cô lân la lên đến bàn làm việc của Tùng Lâm, ngồi đối mặt với anh, tuy không nói gì nhưng Tùng Lâm không tập trung làm việc được.
Anh hỏi:
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi?”
“À…”
Anh đang đọc tài liệu, mà vẫn biết cô đang muốn nói chuyện với anh à? Người đàn ông này có hai cặp mắt sao?
“Sao?”
“Chuyện Tiểu Vy, anh định nói với mẹ thế nào?”
“Thì nói cô ta không làm được việc thôi.”
“Chắc mẹ không tin đâu.”
“Kệ mẹ, cũng không phải lần đầu.”
“Ơ, thế là anh cũng bị ép buộc nhiều lần rồi à? Sao không nghe anh kể gì với em cả?”
“Nhiều hơn em nghĩ nhiều đấy. Nhưng mà anh không quan tâm, riết rồi mẹ cũng chán, không biết đợt này sao lại nổi hứng tiếp tục.
“Anh siêu thật đấy, chứ em thì không chịu nổi đâu. Nhưng mà nãy em thấy cô bé kia có vẻ hơi buồn, anh đã nói với cô ấy chưa?”
Tùng Lâm cười khổ:
“Nhắn tin cô ấy cũng không trả lời, gọi điện thì không nghe máy, đi làm thì mặt lạnh băng, có nói chuyện được đâu.”
“Ơ, sao thế?”
“Chắc là nghĩ anh và cô ấy không có kết quả, nên không muốn dây dưa nữa.”
“Thế là anh cũng bỏ cuộc luôn à?”
“Anh cũng không biết nữa.”
Ôi, ông anh trai ngây thơ của cô, chuyện yêu đương làm khó anh ấy quá rồi. Nhìn vẻ mặt bất lực của ông anh, cô thấy tội nghiệp lắm nha, đôi uyên ương xứng đôi vừa lứa như vậy mà không đến được với nhau thì uổng phí lắm.
Lúc Hạnh An nhìn lên đồng hồ thì đã là năm rưỡi rồi, cô chạy sang phòng thư ký, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy Bảo Nhi đứng chờ ở đó rồi.
“Sao không gõ cửa, đứng đây lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới ra thôi, chờ mọi người về hết em mới ra, sợ mọi người hiểu nhầm.”
“Ừ, vào đây đợi chị một chút rồi chúng ta đi.”
Bảo Nhi định từ chối, nhưng Hạnh An không cho cô ấy cơ hội, kéo tay cô ấy rồi đi vào cùng.
Hai người chào Tùng Lâm rồi đi ăn, ai ngờ anh cũng ngay lập tức đứng dậy, cầm áo khoác trên kệ rồi rời đi luôn.
“Ra cổng chờ anh, anh đi lấy xe.”
“Ơ,…” Hạnh An đang định hỏi ‘Anh cũng đi à’ nhưng nhìn sang Bảo Nhi bên cạnh, lại không hỏi nữa. Chắc đợt này cô phải làm bà mai thôi, chứ để cho hai người này tự bơi chắc toang mất.
Cô nhìn thấy nét bối rối của Bảo Nhi nhưng xem như chưa thấy gì, xe ô tô vừa dừng lại, cô nhanh chóng mở cửa rồi đẩy cô nhóc vào trong, sau đó ba người rời đi.