Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 107
“Biết điều như thế có phải tốt hơn không? Tay cô không bị liệt, cho nên muốn uống thì tự đi pha nước mà uống, đừng có nghĩ không ai dám đụng đến cô.”
Đen cho cô ta là hôm nay lại đụng trúng Hạnh An.
Trường hợp này xảy ra mấy lần rồi, mọi người pha nước là cô ta lấy uống mà không e ngại hay xin xỏ gì cả, hành động một cách rất tự nhiên. Nhưng những người ở đây không chấp, cũng không muốn nhận thêm phiền phức, chứ cô thì khác.
Đến nhà người ta còn dám ngạo mạn, đáng đời cô ta!
Hạnh An chưa dừng lại ở đó, cô bước đến sát người cô ta, dùng chân của cô, giẫm lên bàn tay phải của cô ta, khiến cô ta hét lên:
“Á….cô quá đáng vừa phải thôi, đừng có thấy người khác có lỗi rồi muốn làm gì thì làm.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bàn tay này của cô lúc nãy hất nước vào người tôi? Tôi chỉ đang ăn miếng trả miếng thôi.”
Cô ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi cô ta ngước mắt lên nhìn thì Tùng Lâm vẫn đứng ung dung, vòng tay trước ngực như đang xem kịch vậy. Cô ta kêu:
“Tổng giám đốc, cứu em, người phụ nữ này bị điên rồi.”
Hạnh An và Bảo Nhi bây giờ mới quay đầu lại, nhìn thấy Tùng Lâm không biết đứng ở đó từ lúc nào, nhưng nhanh chóng Hạnh An đã nghĩ ra, kể từ lúc cô ta thay đổi trạng thái chứ lúc nào nữa.
Vốn dĩ lúc nãy cô còn nghĩ con ả này đang muốn rủ lòng thương hại của mọi người trong phòng, nhưng không ngờ là có mặt của anh trai cô ở đây, nên muốn dùng khổ nhục kế.
Nhưng mà cô ta đã dùng sai người rồi, cô thật muốn cười một cái vào mặt cô ta, ngu ngốc!
Cứ tưởng lần này Hạnh An sẽ gặp chuyện, nhưng không, Tùng Lâm đi vào, giang tay ôm lấy bờ vai của cô, rồi hỏi:
“Chơi chán chưa?”
“Em đang dạy cho những kẻ không biết điều này một bài học. Những kẻ như thế này mà anh cũng đưa vào đây làm được à? Không sợ làm giảm IQ của phòng thư ký xuống sao?”
Mọi người thấy thế thì cũng hả hê trong lòng, còn lo cô nhóc gan dạ này sẽ gặp chuyện chứ, ai ngờ lại như thế. Còn lo cho phòng thư ký bị giảm IQ nữa, không những bá đạo mà còn rất vui tính nha. Hảo cảm của mọi người dành cho cô cũng theo đó mà tăng lên đáng kể, đã thích nay còn thích hơn.
“Ừ, anh sẽ cho người xử lý.”
Tiểu Vy đang quỳ dưới sàn nhà cũng không ngờ mọi chuyện diễn biến theo hướng này:
“Tổng giám đốc….”
Tùng Lâm lạnh lùng nói:
“Cô chính thức bị đuổi việc.”
“Cái gì? Anh nói gì?”
“Tôi sẽ không nói lần thứ hai, thư ký trưởng sẽ làm việc với cô.”
Rồi dẫn Hạnh An ra ngoài, không cho cô ta có cơ hội nói thêm câu nào nữa, nhưng đi đến cửa, anh quay đầu lại nói với mọi người:
“Quên giới thiệu với mọi người, đây là Hạnh An, em gái tôi.” Rồi rời đi.
Mọi người thật sự ngạc nhiên, bao gồm cả Tiểu Vy đang ngồi bệt dưới sàn.
“Cái gì? Đó là em gái của tổng giám đốc à? Thư ký trưởng, cô bé đó là em gái ruột của tổng giám đốc thật à?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc vừa nói rồi còn gì.” Thư ký trưởng nói.
“Trời ơi, nhìn hai anh em chẳng giống nhau chút nào nhỉ?”
“Ôi, đã cái nư ghê gớm, có kẻ còn tự xưng là vợ tương lai của tổng giám đốc, thế mà em chồng cũng không biết, lại còn dám múa máy trước mặt thiên nga. Nghĩ thế nào cũng thấy nhục.”
“Chứ còn gì nữa, mọi người thấy lúc nãy cô ta diễn khổ nhục kế không? Còn tưởng là tổng giám đốc sẽ bảo vệ cô ta cơ, đúng là ảo tưởng.”
Tiểu Vy ngồi ở dưới đất nghe hết những lời mọi người nói, không sót một chữ nào, cô ta tính trăm điều vạn điều cũng không tính được chuyện con nhóc đó là em gái ruột của tổng giám đốc.
Lần này là cô ta sơ sẩy!
Năng suất của thư ký trưởng đúng là nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà Tiểu Vy đã phải dọn đồ ra về, hôm cô ta dọn đồ đến oai phong biết bao nhiêu thì bây giờ lại ê chề bấy nhiêu.
Còn Bảo Nhi, cô nhóc này nhẹ nhõm hẳn ra, tảng đá trong lòng cả tuần nay đều đã gỡ xuống, dù không chắc cô ấy và Tùng Lâm có tương lai hay không, nhưng cô ấy cũng không muốn người ở bên cạnh anh là Tiểu Vy, bởi vì cô ta không xứng chút nào.
Hạnh An về phòng của Tùng Lâm, anh đi thẳng vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo phông trắng của anh rồi đưa cho cô:
“Em mặc tạm áo này đi, ở đây không có đồ nữ.”
“Áo anh à?”
“Chứ không lẽ áo của cậu Khang kia?”
“….”
Anh em với nhau, có cần gắt như vậy không?
Hạnh An nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh thay đồ, áo của anh trai cô, cô mặc như kiểu đang bơi giữa hồ, rộng chình ình. Anh trai cô cao hơn một mét tám, còn cô chỉ có mét sáu, mặc rộng thùng thình lại còn dài gần đến đầu gối như này là chuyện bình thường, cô lấy dây buộc tóc, buộc túm một cái ở bên phải cao lên đến gần eo, khiến cái áo phông dài rộng kia trông vừa vặn hơn, mà lại hơi kiểu cách một chút, tôn lên cái eo nhỏ bé của cô.
Tùng Lâm thấy cô đi ra, cười nói:
“Chà, cũng biết tạo kiểu đấy nhỉ?”
“Mấy cái đồ yêu này sao làm khó được em.”
“Em thì kinh rồi, hở ra cái là đi kiếm chuyện, mấy năm qua chắc em cũng gây ra không ít phiền phức nhỉ?”
“Cũng tàm tạm.”
“Còn nói được nữa, chuyện video còn chưa lắng xuống, lại chạy đến đây kiếm chuyện nữa rồi, em là con quỷ rắc rối.”
“Vâng, vâng, em rắc rối là được chứ gì?”
“Lại còn tự ái cơ đấy. Chuyện em mua áo cho cậu Khang anh còn chưa xử em đâu đấy. Cũng chưa thấy em mua quà tặng anh bao giờ?”
“Chuyện này anh hiểu lầm rồi, hôm đó là sinh nhật của em trai anh ấy, vốn cái áo đó em mua cho Minh Trí, nhưng mà đi nửa đường bị ổng cướp ngang, làm bữa đó em đến đi sinh nhật tay không, ngại ngùng muốn chết.”
“Đáng đời em.”