Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 106
Đây chính là chuyện đau đầu nhất mà Tùng Lâm không thể xử lý được từ trước tới nay. Đối với cô bé này, anh không thể cứng đối cứng được, anh không phủ nhận mình có tình cảm với cô bé, và cũng muốn gần gũi cô bé hơn, nhưng công việc của anh bận rộn, thỉnh thoảng mới có thể nhắn tin, gọi điện với cô nhóc. Bây giờ thì hay rồi, cô nhóc không muốn liên lạc với anh nữa.
Chuyện tình cảm nơi công sở khá nhạy cảm, đặc biệt là thư ký và tổng giám đốc, cho nên hai người cũng không để lộ ra, trên công ty vẫn làm việc như bình thường, cũng không liếc mắt đưa tình, đây là ý của cô nhóc. Nhưng thi thoảng anh vẫn tranh thủ nhìn cô một chút, còn cô thì đúng là không bao giờ luôn.
Nhiều lúc anh còn nghĩ, cô nhóc này thật sự lạnh lùng đấy!
Hạnh An được Bảo Nhi đưa áo khoác cho, cô mặc vào rồi cầm ly nước thơm đi vào phòng thư ký.
Cô bước đến bên cạnh bàn của Tiểu Vy, không nể nang mà đổ nguyên ly nước ép thơm từ trên đầu cô ta đổ xuống.
Tiểu Vy hét lên:
“Á….cô …cô bị điên à?”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng trong lòng lại rất hả hê, và thầm cho cô gái dũng cảm này một like, đáng đời cô ta lắm.
“Tôi chưa bao giờ nhân nhượng cho bất kỳ kẻ nào chơi tôi cả, đây chỉ là một bài học nhẹ nhàng cho cái nết mất dạy, vô học của cô mà thôi.”
Tiểu Vy theo thói quen, định đưa tay lên để tát Hạnh An, cô ta không cho phép ai dám sỉ nhục cô ta như vậy, nhưng nào có cửa với cô, tay cô ghì chặt tay cô ta, đến nỗi cô ta phải nhăn mặt lại.
“Cô…cô dám đụng đến tôi? Cô có biết tôi là ai không hả?”
Nói đến chuyện này, Hạnh An cũng muốn xem cô ta nói thế nào, cô vểnh tai lên xem cô ta là cái thá gì nào:
“Vậy cô nói xem, cô là thần thánh phương nào?”
“Tôi là người quen của phu nhân, là vợ tương lai của tổng giám đốc đấy. Thế nào?” Cô ta dùng cái khuôn mặt ướt bê bết kia kênh kiệu lên với Hạnh An.
“Hahaa….”
“Cô cười cái gì? Cô biết điều thì bây giờ quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi vui vẻ sẽ không chấp nhặt với cô.”
“Ôi, sợ quá, sợ quá cơ…” Vừa nói, Hạnh An còn giả vờ ôm hai tay trước ngực, khuôn mặt không có một chút sợ sệt nào giống như lời cô nói, mà ngược lại là vẻ mặt khinh thường cô ta một cách trắng trợn.
Phòng thư ký có khoảng chục người, bây giờ ngoại trừ thư ký trưởng đang báo cáo công việc trong phòng tổng giám đốc, còn lại đang tụ tập đầy đủ ở đây.
Bọn họ rất ghét Tiểu Vy, nhưng nhìn thái độ ngông cuồng của Hạnh An thì hơi lo lắng, bọn họ thì thầm với nhau:
“Cô bé này gan cũng to đấy nhỉ?”
“Dù không biết kết quả thế nào nhưng tôi vẫn thấy hả hê, đáng đời cái bộ mặt đáng ghét của cô ta.”
“Lần này không biết tổng giám đốc sẽ giải quyết như thế nào, dù sao cô ta cũng là người quen của tổng giám đốc.”
“Thái độ của tổng giám đốc đối với cô ta cũng không thân thiết lắm, chắc anh ấy sẽ không quản chuyện này đâu, là cô ta ảo tưởng thôi.”
…..
Mấy người thư ký này không hề biết thân phận của Hạnh An, ngoại trừ thư ký trưởng ra thì chỉ có Bảo Nhi biết, nhưng cô nhóc đó rõ ràng ngay từ đầu đã không ưa Tiểu Vy rồi, hỗn láo như vậy thì ai chịu cho nổi, cho nên cô nhóc sẽ không điên mà ra tín hiệu đâu.
Tiểu Vy thấy Hạnh An cười rất khoái chí thì hỏi:
“Cô cười cái gì mà cười?”
“Cười cái đồ ngu xuẩn như cô đấy, tổng giám đốc Thiên Phát đâu có mù mắt mà lấy một người như cô, ảo tưởng thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng mà mù quáng như cô thì lần đầu tiên được chứng kiến đấy.”
“Cô…”
Đúng lúc này thì Tùng Lâm và thư ký bước vào, cô ta ngồi đối diện với cửa nên cũng nhìn thấy anh, đột nhiên thái độ của cô ta xoay chuyển:
“Tôi…tôi chỉ uống một ly nước của cô thôi, cô có cần làm đến mức như vậy không? Lại còn đổ ly nước lên người tôi nữa? Giờ làm sao tôi làm việc được?”
Cô ta vừa nói vừa tỏ ra rất tổn thương.
Đoàn người đang hóng drama cũng bị giật mình trước tình tiết này, không theo kịp tiết tấu, cho đến khi họ nhìn thấy Tùng Lâm đứng trước cửa mới hiểu ra vấn đề.
Một vài người cũng muốn ra hiệu cho Hạnh An, nhưng không biết làm sao cả. Đồng thời, ở phía sau lưng, Tùng Lâm cũng ra hiệu cho mọi người im lặng, thế là không ai dám lên tiếng.
“Đó là bài học cho kẻ không biết điều.”
“Bây giờ cô muốn tôi quỳ xuống xin lỗi thì cô mới chấp nhận đúng không?” Cô ta muốn tỏ vẻ mình yếu thế, và Hạnh An càng hống hách cô ta càng vui.
Ai ngờ, Hạnh An hống hách thật, cô sảng khoái đồng ý:
“Đúng vậy.”
Tùng Lâm đứng đằng sau cũng bật cười với sự bá đạo của cô em gái mình, nhưng cũng may anh kìm lại kịp thời.
Tiểu Vy tức chết trong lòng, hai tay cô ta nắm chặt, cô ta thề trong lòng, thù này cô ta nhất định sẽ trả lại gấp bội, bây giờ không phải là lúc, chỉ cần cô ta nhìn một chút nữa, không sợ tương lai huy hoàng. Hẳn là bây giờ tổng giám đốc đã mủi lòng với cô ta lắm rồi nhỉ?
Ảo tưởng số hai thì không ai là số một!
Cô ta dù không tình nguyện nhưng vẫn từ từ quỳ xuống, chỉ cần tổng giám đốc có cái nhìn khác về cô ta thì quỳ một chút cũng có sao đâu chứ. Vào đây làm một tuần rồi, mà cô ta thậm chí không nói chuyện được với anh câu nào chứ đừng nói đến tình cảm.
Người đàn ông này thật sự đặc biệt, ở nước ngoài cô ta đã quen qua bao nhiêu đàn ông rồi, nhưng khí chất và nhan sắc thượng thừa như thế này thì chưa có. Cho nên, cô ta không thể để tuột mất con mồi ngon lành, béo bở như thế này được, bằng mọi giá, người đàn ông này phải là của cô ta.
Cô ta nghĩ khi cô ta quỳ xuống như vậy, thì Tùng Lâm sẽ thương hại cô ta, và ngay lập tức giải vây, đỡ cô ta đứng lên. Ở đây có bao nhiêu người như thế, cô ta có thể đường đường chính chính lên mặt với mọi người, nhưng không ngờ, cô ta quỳ một lúc cũng không thấy anh nói gì.