Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 65
“Dạ…”
“Thế cháu đi đi nha, bác với bạn bác có chút việc cần đi trước đây.”
“Dạ chào bác ạ.”
Đợi hai người đi xa, một người bạn của Ngọc Hân tên là Thanh Trúc liền khó chịu nói:
“Cậu cứ như vậy mà chịu thiệt thòi à?”
Ngọc Hân hờ hững nói:
“Nếu không thì cậu nghĩ có thể làm được gì anh ta? Người như anh ta, lúc còn tình cảm thì sẽ yêu thương hết mức, nhưng lúc đã hết tình cạn nghĩa thì cho dù khoả thân đứng trước mặt, anh ta cũng không thèm phản ứng đâu.”
Thanh Trúc nghe thế thì phản ứng càng mạnh hơn:
“Đểu cáng, tưởng có chút tiền thì muốn làm gì thì làm à?”
“Thôi chuyện qua rồi, không có anh ta thì tôi vẫn sống rất là ổn mà, cậu bực bội như vậy làm gì.”
Một người phụ nữ còn lại là Kỳ Duyên cũng bức xúc không kém:
“Dù sao cũng bên nhau mấy năm trời, vậy mà chia tay anh ta cũng không hề nghĩ đến tình nghĩa, vừa làm công ty cậu chao đảo, vừa cắm cho cậu một cặp sừng, sớm muộn gì cũng bị trả giá cho mà coi.”
Chuyện này không nói ra thì thôi, nói ra thì Ngọc Hân liền cảm thấy hơi nhột, cô ta không biết là Minh Khang có thật sự cắm sừng cho cô ta không, nhưng mà cô ta thì chắc chắn đã cắm cho anh một cặp sừng. Dù ngày hôm đó, không phải là cô ta cố ý, nhưng sự thật không thể thay đổi được. Sau một đêm triền miên bên ngoài, cô ta trở về nhà, ngâm mình vào bồn tắm, tẩy rửa hết sự dơ bẩn của chính mình, nhưng cho dù cô ta chà xát đến mức đỏ ửng cả người thì cũng không thể tẩy rửa được sự thật.
Cô ta hối hận lắm chứ, nhưng không phải sai lầm nào cũng có thể sửa chữa được.
Thấy Ngọc Hân đứng đơ người ra, Kỳ Duyên liền lay lay vào cánh tay của cô ta hỏi:
“Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Không, không có gì.”
“Cậu không cần đau lòng với loại người như thế. Nhân gian rộng lớn, cậu lại xinh đẹp, giỏi giang như thế, sợ gì đâu.”
Ngọc Hân chỉ có thể cười trừ, liệu cô ta còn có sự lựa chọn khác sao?
Ngay lúc công ty gặp phải rắc rối, hàng loạt đơn hàng, hợp đồng đều bị huỷ, cô ta và bố của cô ta đã chạy vạy khắp nơi, thậm chí là cầu xin những người quen, những đối tác, thân hữu gần xa, nhưng chỉ có thể nhận lại cái lắc đầu và lời xin lỗi. Tình cảm có bền chặt đến mức nào thì cũng phải nằm dưới quyền lợi, nhiều người từng là bằng hữu, đối tác thân thiết, đến lúc cần sự giúp đỡ thì đều quay xe, một số còn tỏ vẻ hả hê, phấn khích. Nhưng không thể trách họ được, thương trường vốn dĩ là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, hơn nữa lúc họ khó khăn, bố cô ta cũng đã lạnh lùng lắc đầu, vậy thì hà cớ nào bắt họ giang tay ra để cứu chứ?
Người ta đáp trả rất sằng phẳng!
Đến cuối cùng, khi mọi thứ tưởng chừng chấm dứt, Quang Tuấn – người tình giường chiếu của cô ta chìa tay ra với một bản hợp đồng chuyển nhượng một nửa phần trăm cổ phần và cô ta phải làm người phụ nữ của anh ta. Đó là điều kiện để anh ta đổ vốn vào duy trì hoạt động của công ty.
Lúc đó không chần chừ một giây phút nào Trần Thế Sơn ngay lập tức đáp ứng như thể ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, dù đã mất đi một nửa tài sản. Điều lạnh lùng hơn là bố cô ta, người tưởng chừng như yêu thương cô ta nhất trên đời này lại không hề đoái hoài đến ý kiến của cô ta, và cô ta trở thành một thứ đồ vật để bố đưa ra trao đổi.
Đến gia đình, ruột thịt còn đặt lợi ích lên hàng đầu, thì sao có thể phán xét được người ngoài.
Về mặt pháp luật, cô ta chưa phải là vợ của Quang Tuấn, nhưng điều này cũng trở thành ác mộng đối với cô ta. Anh ta hoàn toàn khác hẳn với trước, nếu trước đó ra sức nâng niu, chiều chuộng cô ta, thì bây giờ là những cơn hành hạ trên giường từ tối đến sáng sớm. Quang Tuấn không hề xem cô giống như một người phụ nữ bình thường mà đối đãi, ngược lại chỉ là công cụ để anh ta giải toả sinh lý thôi.
Mọi thứ tốt đẹp của cô ta đã chấm dứt từ khi bố cô ta ký vào bản hợp đồng kia.
Dù bị anh ta hành hạ như thế, nhưng cô ta chưa một lần dám nghĩ đến chuyện chấm dứt với anh ta, bởi vì hậu quả thế nào thì cô ta có thể tưởng tượng ra.
Ngoài cô ta, Quang Tuấn còn qua lại với vô số phụ nữ khác, hơn nữa còn công khai với cô ta chứ chẳng hề giấu diếm.
Những điều này sao cô ta dám nói với người khác chứ, một người sĩ diện lớn như cô ta, không bao giờ để một điểm xấu nào lòi ra ngoài cho người khác biết đâu, quan trọng hơn là cô ta chẳng muốn nhận được sự thương hại từ người khác.
“Thôi đi mua sắm tiếp đi, chuyện này tôi sẽ giúp cậu cho bọn họ một bài học.”
“Cậu định làm gì?”
“Cứ chờ xem.”
Bà Nhung và Hạnh An sau khi đi mua sắm đã đời rồi hai người lên xe rời khỏi trung tâm thương mại, cứ tưởng bà sẽ đưa cô về nhưng mà không, bà đưa cô đến câu lạc bộ chơi golf của bà.