Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 64
“Haha…Nhà cô vui thế ạ? Khác hẳn với nhà cháu, cháu với mẹ thì thường xuyên cãi nhau, nhà có hai người phụ nữ mà không nói chuyện cùng nhau được.”
“Chẳng sao cả, cháu nghĩ mà xem, nếu thật sự bố mẹ cháu ngăn cản cháu làm này làm kia đến mức cháu phải chuyển ra ngoài sống, thì tại sao họ vẫn gửi tiền sinh hoạt cho cháu? Đúng không? Nếu mà không nghĩ đến cháu thì họ chẳng đời nào cần tốn tiền như thế cả, chẳng qua là họ muốn tạo cho cháu một chút áp lực, để cháu cố gắng hơn thôi. Mình còn trẻ, suy nghĩ có thể chưa sâu xa được, nhưng mà cháu cứ sống tích cực lên là được rồi.”
“Vâng.”
Thật sự hai mẹ còn Minh Khang và Cẩm Nhung nói những câu rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại rất ngấm.
“Có một câu nói thế này ‘cuộc đời này dài lắm, vui vẻ lên đi, nếu không sẽ càng dài hơn’, cháu nghĩ sao về câu này?”
“Dạ? Để cháu nghĩ một chút.”
Bà Nhung không nói thêm nữa, để cho cô chút không gian để suy ngẫm.
Bọn trẻ bây giờ nhạy cảm lắm, chỉ cần cách nói chuyện không khéo, cho dù thương nó cũng sẽ khiến tụi nó hiểu nhầm. Chính vì vậy phải tập làm bạn với con, để con có cảm giác an toàn và tin tưởng, có thể chia sẻ với bố mẹ. Điều này rất quan trọng, bởi thời nay, có rất nhiều trẻ nhỏ bị tự kỷ vì những câu nói vụng về của những bậc phụ huynh.
“Có lẽ ý nghĩa của câu nói đó là cuộc đời này ngắn lắm, sao chúng ta không tận hưởng nó một cách vui vẻ nhất, để mỗi ngày trôi qua càng thêm ý nghĩa. Nếu chúng ta sống trong u tối thì cho dù ngày rộng tháng dài cũng chẳng đọng lại chút cảm xúc nào.”
“Ôi, cháu nghĩ được đến như vậy là rất giỏi đó nha, nhiều khi câu nói là vậy, nhưng lại mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại. Bố mẹ cháu cũng vậy, nhiều lúc bên ngoài thể hiện rất gay gắt với cháu, nhưng trong lòng họ, chỉ mong cháu tốt hơn thôi.”
“Cảm ơn cô.”
Matxa xong, Hạnh An cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, đúng là sức mạnh của tiền bạc không thể khinh thường. Tiền có thể không mua được tất cả, nhưng nó lại mua được rất nhiều thứ bao gồm niềm vui và sự tận hưởng.
Hạnh An nhìn thấy cách mua sắm điên cuồng của bà Cẩm Nhung thì hoàn toàn choáng ngợp, không biết mẹ cô có giống như thế không? Từ lúc lớn lên cô và mẹ chưa đi mua sắm cùng nhau bao giờ cả.
Nhưng mà mua sắm kiểu này thì phá sản sớm thôi!
Chỉ cần mẫu mã nào bà thích, không kể dày, dép, quần áo, váy vóc, bà đều mua hẳn mấy cái. Mặc không biết bao giờ cho hết nhỉ?
Lúc cô và bà Nhung đang đi trên sảnh, thì gặp phải người quen, đó là Ngọc Hân. Cô ta chắc cũng đi mua sắm chứ thấy trên tay đã mấy túi nhỏ túi lớn rồi. Người phụ nữ này dù ở đâu cũng toát lên vẻ học thức, quyến rũ hết mức, khí chất thì ngút trời, cách ăn mặc lại có gu, đàn ông theo cô ta phải xếp hàng cũng không có gì ngạc nhiên. Hôm nay cô ta đi chung với hai người phụ nữ khác, chắc trạc tuổi nhau. Nhìn thấy bà Nhung, cô ta cũng rất ngạc nhiên:
“Chào bác ạ.”
Cô ta chào hỏi rất thân thiện, nhưng lúc ánh mắt nhìn sang Hạnh An thì khác hẳn, ôi, người gì đâu mà trở mặt nhanh thế, đúng là cái đồ thảo mai.
Số lần cô ta gặp Hạnh An không nhiều, nhưng lần nào gặp hoặc không đang đi cùng với Minh Khang thì cũng bà Nhung. Chẳng lẽ đúng như lời Minh Khang nói, anh có người khác, và người này không phải là cô gái quê mùa này đấy chứ?
“Cháu cũng đi mua sắm à?” Bà Nhung không biết chuyện của cô ta và Minh Khang, cho nên thái độ của bà với cô ta rất nhẹ nhàng.
“Dạ, đợt vừa rồi công ty lao đao quá, đến hôm nay mới có thời gian đi dạo một chút ạ. Người này…?”
Bà Cẩm Nhung thấy Ngọc Hân nói công ty đang lao đao thì hơi chột dạ một chút, dù sao thì cũng có liên quan trực tiếp đến con trai của bà, nên bà cảm thấy có lỗi. Một người phụ nữ thông minh, giỏi giang như vậy, ai lấy được làm vợ chắc chắn đều rất may mắn, nhưng mà cô bé Hạnh An này cũng không hề thua kém, bà có niềm tin với đam mê mãnh liệt của cô bé, thì sau này cô bé cũng sẽ thành công thôi.
Nhưng quan trọng hết là con trai của bà, là ai cũng được, miễn là con trai bà lựa chọn thì bà đều vui vẻ đón nhận.
Còn Hạnh An thì khác, cô có cảm giác người phụ nữ này không nền nã, nho nhã như cô ta thể hiện bên ngoài, ngược lại rất giả tạo. Rõ ràng đã gặp cô mấy lần rồi, vậy mà bây giờ lại làm như chưa bao giờ gặp, loại giả nai như thế này không phải dạng dễ đối phó đâu.
“À, cô bé này là một người bạn mới của bác, cháu nhìn xem, có phải cô bé rất dễ thương không?”
Ngọc Hân bất ngờ, sau khoảng thời gian tiếp xúc mấy năm với bà, cô ta biết bà không nói dối. Một phú bà lại đi làm bạn với một đứa nhóc vắt mũi còn chưa sạch, cũng lạ lắm đó.
Hẳn là cô nhóc nghèo hèn này tìm mọi cách để bám vào bà, để mồi chài một chút gì đó đi. Cứ nhìn túi lớn, túi nhỏ mà cô đang xách đi, nếu cô ta đoán không nhầm thì do bà Cẩm Nhung mua cho, chứ nhìn vẻ nghèo hèn của cô, sao đủ tiền mua mấy thương hiệu xa xỉ như thế.