Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 60
Nhưng nếu năm đó cô đi học ở Harvard thì có lẽ sợi dây nhân duyên của anh và cô không xuất hiện đâu. Vì năm cô vào học thì anh đã tốt nghiệp và rời khỏi đó lâu rồi.
“Cô ấy biết, hôm trước em có nói qua với cô ấy rồi.”
Nghe vậy Tùng Lâm mới thở phào một hơi, anh nói:
“Thật à? Nếu vậy thì tốt. Nãy giờ tôi có nói gì không phải thì mong cậu đừng chấp, tôi chỉ là một người anh trai, thương em gái của mình như bao người thôi.”
“Không sao đâu.”
“Được rồi, mời cậu đi vào nhà.”
Đỗ Quyên nhìn thấy đứa con rể mà bà vừa ý đến thì vui mừng hỏi:
“Cháu đến đấy rồi à?”
“Chào cô chú, chào mẹ, cháu đi làm về hơi muộn nên đến trễ chút ạ.”
“Không trễ, không trễ, cháu đến là cô vui rồi.”
“Cháu có món quà nhỏ tặng cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Ôi đến chơi là được rồi, còn quà cáp làm gì. Cô cảm ơn nha.”
“Không có gì ạ.”
“Thôi đã đông đủ rồi, chúng ta vào ngồi thôi.”
Tất cả mọi người đi vào, thấy Hạnh An và dì Nam đang bày biện thức ăn lên bàn, sau đó cô mở cửa tủ lạnh lấy chiếc bánh kem ra, đặt lên bàn.
“Mời mọi người vào ăn tối.” Dì Nam nói.
Bà Nhung hào hứng nói:
“Ôi trời, hai người khéo tay quá, một bàn ăn thật đẹp mắt nha.”
“Cảm ơn cô.”
“Hôm nào cháu rảnh, cháu đến nhà cô chơi đi, chỉ cho cô nấu vài món với.”
“Dạ.”
Minh Khang nghe thấy mẹ anh nói như vậy thì van xin trong lòng, mẹ thảo mai vừa thôi, bình thường ở nhà có khi nào thấy mẹ đụng vào chuyện bếp núc đâu, bây giờ còn bày đặt.
Nhưng mà anh không biết tính toán của mẹ anh chút nào, bà chỉ muốn rủ cô đến nhà chơi để gần gũi một chút, tạo điều kiện cho hai người gặp nhau thôi.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ cho đến khi bà Quyên lên tiếng:
“Hai đứa nghe nói dạo này cũng thường xuyên gặp nhau à?”
“Dạ tụi cháu cũng thỉnh thoảng thôi cô ạ.” Minh Khang trả lời.
Anh trả lời xong cố ý nhìn sang Hạnh An, thấy cô không thái độ gì thì cũng nhẹ lòng hơn.
“Ừ, thường xuyên tiếp xúc, trò chuyện với nhau, tạo mối quan hệ tốt, biết đâu chúng ta lại có duyên trở thành xui gia, chị nói phải không chị Nhung?”
“Tôi mong lắm chứ, ngay từ lúc nhìn thấy con bé nhà chị, là tôi đã mong nó trở thành con dâu tôi rồi. Sau này nghe thằng Khang nói nó rất thích con bé nhà chị thì lại càng mong ngóng hơn.”
“Haha…Chị muốn thì tôi cho chị mang về luôn đấy.”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Cả Tùng Lâm và Hạnh An đồng loạt kêu lên.
“Mẹ có nói gì sai không mà hai đứa phải phản ứng lớn như vậy?”
“Con là con người, có cảm xúc và tình cảm chứ không phải đồ vật mà mẹ thích cho ai thì cho.”
“Ơ con bé này, mẹ cũng chỉ muốn hai đứa qua lại cho tình cảm. Gia đình hai bên lại môn đăng hộ đối, có gì không tốt hả? Người ta còn chưa chê con mà con đã thái độ với người ta là sao?”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ xem con là gì? Là người để thoả mãn tất cả những ước mơ giang giở của mẹ, là người để cho mẹ tự hào với bạn bè, hay chỉ là công cụ để liên hôn thương mại?”
Ngay lập tức ‘bốp’ một cái, má Hạnh An hứng trọn một cái tát của bà Quyên.
Vì hai người ngồi cạnh nhau nên rất dễ để tác độc vật lý.
Hạnh An điếng người, tay cô ôm má, mắt nhìn mẹ cô chằm chằm. Trước giờ số lần hai mẹ con cãi cọ nhau rất thường xuyên, hễ gặp nhau là kiểu gì cũng cãi qua cãi lại vài câu mới thôi, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ cô đánh cô.
Bà Quyên cũng bị giật mình, bà bức xúc quá nên tát cô một cái, nhưng sau đó bà ngay lập tức rút cánh tay lại.
Những người còn lại cũng không ngờ sự tình xảy ra đến mức này, ông Tùng Anh rất ngại ngùng, nhà còn có khách mà hai mẹ con nhà này lại có thể nháo đến mức này.
“Hai người có thôi đi không hả?”
Sau đó ông nói với Minh Khang và Cẩm Nhung:
“Để hai người cười chê rồi.”
“Không sao, không sao.”
Hạnh An đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt mẹ cô hỏi:
“Bây giờ mẹ muốn con lấy anh ta thì mới vừa lòng mẹ đúng không?”
“Mẹ chẳng thấy có gì không tốt cả.”
“Được, mẹ vui là được, con không ý kiến, mẹ muốn gả con cho ai thì gả.”
Sau đó cô lấy đồ và lao ra khỏi nhà.
Minh Khang cũng ngay lập tức chạy theo cô.
“Hạnh An, Hạnh An, dừng lại đi.”
Nhưng cô đâu có tâm trí nào mà để ý đến giọng nói của bất kỳ người nào nữa, cô chạy một mạch đến công viên ở gần đó, rồi ngồi xuống ở một chiếc ghế khóc nức nở.
Minh Khang không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, chờ cô khóc xong rồi lấy một chiếc khăn tay ở trong túi ra đưa cho cô.
Hạnh An không khách sáo, cô cầm lấy lau khô nước mắt, nhưng cứ khô lớp này thì lớp khác tuôn ra. Cô tủi thân hết mức có thể, sao mẹ của cô, lại có thể đối xử như vậy với cô chứ?
Cô cũng là con gái của bà mà, sao cứ phải đặt lợi ích của công ty lên trên, cái gì mà liên hôn thương mại chứ, nếu thực sự doanh nghiệp có năng lực thì cần gì phải liên hôn, vẫn tự vươn tầm mà thôi. Năng lực của anh trai cô không phải dạng vừa, cô không tin anh cô có thể phá bỏ công ty đó được.