Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 59
Lúc Hạnh An đi xuống đã gần bốn giờ chiều, cô thấy hai người phụ nữ vẫn đang nói chuyện rất nhiệt tình, cô quyết định đi vào nhà bếp hỗ trợ một chút.
“Dì Nam, đang nấu gì vậy, để cháu phụ dì.”
“Thôi, cháu cứ lên nhà chơi đi, để đó dì làm cho, trong này bếp núc, khói dầu ám vào người.”
“Dì quên cháu là đầu bếp à? Khói dầu nó ngấm vào tuỷ rồi.”
“À, ừ nhỉ, mà thôi, lâu lâu mới có ngày nghỉ, cứ lên chơi với mẹ và cô đi.”
“Không sao, cháu đã chơi cả tuần nay rồi, với cả hai người đó nói chuyện, cháu không biết nói gì cả.”
“Ơ, tuần này cháu không đi làm à?”
“Cháu bị đau chân, nên ở nhà được một tuần rồi, mai mới đi làm trở lại.”
“Chân bị sao thế?”
“À, chỉ là không may té ngã, khớp chân đau một chút thôi, nhưng mà giờ khỏi rồi, dì không thấy là cháu đi lại bình thường đây à? Nào, đưa cá đây cháu xử cho.”
“Vậy hộ dì nha.”
Đến gần sáu giờ thì hai bố con Tùng Lâm, Tùng Anh trở về nhà. Ông Tùng Anh đã giao hết việc cho con trai, đáng ra bây giờ ông đã ở nhà nghỉ ngơi, đi du lịch với vợ rồi, nhưng từ khi Tùng Lâm bị tai nạn, ông lại phải quay lại xử lý việc ở công ty. Bây giờ con trai đi làm rồi nhưng mà thời gian này sức khoẻ chưa hồi phục hẳn, nên ông vẫn phụ một phần, đợi vài tháng nữa, ông sẽ ở nhà hẳn.
Ngay cả hai bố con cũng bị bất ngờ bởi sự có mặt của Cẩm Nhung ở trong nhà, bình thường vợ ông chỉ thích sự riêng tư, thích tình cảm gia đình, tự nhiên hôm nay lại mời khách?
“Hai người về rồi đấy à? Đến đây em giới thiệu một chút. Đây là Cẩm Nhung, là mẹ của Minh Khang đấy. Còn đây là chồng và con trai của tôi.”
“Chào chị, rất vui được gặp chị.”
Hai bên tay bắt mặt mừng nhưng Tùng Lâm lại đứng hình mất mấy giây, tại sao mẹ lại rủ cô này đến đây? Đừng nói lại bày thêm trò gì nữa nha, tí Hạnh An về con bé lại không vui.
Ai ngờ thò đầu vào nhà bếp liền thấy cô đang vừa nấu ăn vừa trò chuyện với dì Nam rất vui vẻ, ơ, chuyện gì thế này nhỉ?
Không phải bình thường con bé này rất ghét bị mẹ mai mối, mà còn mai mối công khai như thế này à? Sao hôm nay không có phải ứng gì, ngược lại rất vui vẻ. Nhưng anh không biết ở trong phòng bếp từ nãy giờ dì Nam và Hạnh An bình phẩm về ẩm thực rất sôi nổi, có thể nói giống như cá gặp nước vậy.
Hai bố con xin phép đi lên phòng cất đồ, tắm rửa trước.
Lúc Tùng Lâm xuống lầu lần nữa, bố đã tắm rửa xong xuôi, đang ngồi pha trà, nói chuyện với mẹ và cô Cẩm Nhung ở phòng khách, mà ở bên ngoài đúng lúc có tiếng chuông cửa. Anh thấy ai cũng đang tập trung nên xung phong đi mở cửa.
Lúc mở cửa ra liền thấy Minh Khang đang cầm một hộp quà, và một bó hoa đứng chờ sẵn ở ngoài đó.
Mẹ anh lại làm anh ngạc nhiên lần hai!
“Cậu…”
“Chào anh, hôm nay cô Quyên mời em đến ăn sinh nhật.”
“À…cậu vào nhà đi.”
“Cảm ơn.”
Ở trước cửa biệt thự này, có một khoảng sân tương đối rộng, Tùng Lâm đóng cửa xong, quay lại thấy Minh Khang đang đứng chờ. Anh cũng không vòng vo tam quốc nói:
“Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
“Được.”
“Đi qua bên này đi.”
Hai người di chuyển sang bộ bàn ghế bên cạnh, đây là bộ bàn ghế để ngoài trời, buổi tối trời đẹp thì bố mẹ anh thường ra đây ngồi hóng gió uống trà một chút, thi thoảng anh cũng ra đây nói chuyện phiếm với hai người họ.
“Tôi biết cậu là người thông minh, nên chúng ta nói thẳng với nhau luôn, mong cậu đừng để bụng.”
“Không sao, anh cứ nói đi ạ.”
“Hạnh An là em gái tôi, con bé xinh đẹp, giỏi giang, hoạt bát, nói không ngoa thì ai gặp nó, tiếp xúc với nó đều rất vui vẻ và thích thú.
Tôi biết con bé và cậu đã từng đi xem mắt. Nhưng là do mẹ tôi ép nó.
Nó không hề muốn điều này, và tôi cũng vậy!
Chuyện tình cảm thì không nên cưỡng cầu. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng, em hiểu. Em cũng không ngờ được ngày đi xem mắt lại có thể gặp được cô ấy, trước đó chúng em đã vô tình gặp nhau vài lần, lần đi xem mắt là lần thứ ba, em nghĩ đây không hẳn là ép buộc, mà biết đâu là do duyên số cũng nên.”
“Tất nhiên nếu hai người tình nguyện có tình cảm thì tôi rất vui vẻ đón nhận. Không giấu gì cậu, giữa con bé và bố mẹ tôi xảy ra nhiều mâu thuẫn. Có thể là lúc nó đã từ chối lời mời nhập học ở Harvard, hoặc cũng có thể là lúc nó một mực chạy theo đam mê trở thành đầu bếp gì đó. Từ đó đến nay cũng đã được sáu bảy năm rồi. Hai mẹ con họ không bao giờ nói chuyện được quá ba câu. Bố mẹ tôi chẳng qua là thương nó, muốn nó sống một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, tìm một công việc văn phòng, ít tiền hay nhiều tiền đều được, nhưng cách nói chuyện của họ lại tương đối khó nghe, khiến cả hai dần có khoảng cách. Tôi cũng đã thử nhiều cách để gắn, nhưng không hiệu quả. Hôm nay cậu và mẹ cậu đến đây có lẽ con bé cũng bị bất ngờ, nó mà nói gì phật ý thì mong cậu bỏ qua.”
Minh Khang bất ngờ với những lời tâm sự của Tùng Lâm, cô nhóc đó nhìn nhỏ nhắn thế mà lại giỏi giang ghê, có thể được một suất học bổng ở Harvard không phải là dạng bình thường rồi, thế mà cô còn mạnh mẽ từ bỏ. Đúng là hiếm có!