Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 57
Đến nhà hàng, đám bạn bè của anh đang ăn uống tưng bừng, thấy anh đến liền không nói năng gì, cầm năm ly không để thành một hàng, sau đó nhanh chóng rót rượu vào, đây chính là nội quy của nhóm người này. Không biết vì lý do gì, nhưng bắt buộc phải chịu phạt, không có phân biệt ai lại ai.
“Nhanh lên người anh em.” Trọng Hoàng, một trong những người đã rót rượu nhiệt tình nãy giờ nói.
Đám người này có tổng cộng năm người, trong đó bốn nam, một nữ, từng đi du học chung hồi trước, sau này đều về nước, ai cũng có công việc thành công, giàu có. mà Trọng Hoàng kinh doanh bên mảng du lịch, bằng tuổi với Minh Khang. Ngoài Trọng Hoàng còn có Hùng Dũng, Quang Hải và Nhật Lệ, mỗi người làm ở mỗi mảng khác nhau chẳng ai đụng chạm đến lợi ích của ai cả.
Anh nhanh chóng uống hết năm ly rượu này, sau đó gắp vài món ăn cho vào bụng để chống đói, chứ cứ uống trong tình trạng đói như thế này thì chả khác nào đào hố chôn mình cả.
“Bình thường có mấy khi cậu tới muộn vậy đâu, sao hôm nay lại đâm đầu vào chỗ chết thế?”
“Có việc đột xuất một chút.”
Hùng Dũng hóng hớt:
“Nghe nói cậu hủy hôn với Ngọc Hân rồi à?”
“Ừm.”
“Sao thế?”
“Hết tình cảm, tôi có người khác rồi, nên đường ai nấy đi thôi.”
“Này, cậu không đùa đấy chứ? Nghe cậu nói mà như kiểu tôi đang nghe một câu chuyện cổ tích thần kỳ vậy, chuyện này rất hoang đường, thật sự hoang đường. Tim tôi yếu lắm, không chịu nổi đâu.” Hùng Dũng vừa nói, vừa tỏ ra đau đớn, hai tay ôm lấy ngực.
Người này không đi làm diễn viên cũng rất phí của trời!
“Chuyện này mà đùa được sao?”
Ai ngờ Hùng Dũng ngay lập tức cầm lấy tay của anh, như kiểu đang muốn tâm sự tình cảm, nhưng mà Minh Khang ngay lập tức hất ra.
“Có gì thì nói, đừng có động tay động chân như vậy, ông đây không chơi bê đê.”
“Móa, đoạn này đang buồn, tôi đang diễn theo đúng tiết tấu, cậu làm tôi tụt cảm xúc rồi.”
“Haha….”
Con hàng này không được cái gì, chứ làm con hề cho cả nhóm cũng không tồi.
Showbiz nợ anh ta một lời mời!
“Thật sự, chuyện này tôi nói thật nha. Tôi không biết chuyện của cậu với Ngọc Hân thế nào, nhưng bây giờ tôi thấy hai người đường ai nấy đi rồi tôi mới nói. Cách đây khoảng vài ba tháng gì đó, tôi nhìn thấy cô ta đi ra từ khách sạn với một người đàn ông vào sáng sớm. Tôi chỉ nhìn sau lưng nên không biết thằng đó là ai, nhưng tôi chắc chắn người phụ nữ kia là Ngọc Hân.”
“Cái gì? Không lẽ ông ăn chả, bà ăn nem? Chuyện này cũng căng lắm à nha!” Trọng Hoàng hoàn toàn ngạc nhiên với chuyện này.
Nhìn Ngọc Hân kia bình thường kiểu rất yêu Minh Khang mà, sao có thể làm ra những hành động như thế chứ?
“Hôm đó tôi nhậu say nên ghé vào đó ngủ, ai ngờ sáng sớm lại nhìn thấy chuyện không nên nhìn thế chứ. Mấy lần định gọi nói với cậu nhưng mà sợ gây nghiệp, bây giờ dù sao hai người đã chia tay, tôi có nói chắc cũng không sao. Bữa giờ cứ giữ bí mật trong lòng, tôi cũng khó chịu lắm đấy.”
“Thật à trời, như phim Thái Lan vậy?”
“Mọi người ngồi yên, tôi tìm hình cho, tôi còn chụp cả hình làm bằng chứng nữa mà.”
“….”
Cậu tìm thì tìm đi, mắc mớ gì bắt người khác ngồi im mới tìm được, con hàng này, mê diễn hết thuốc chữa rồi.
Cậu ta lướt lướt một chút, cuối cùng cũng thấy mấy tấm hình đó, cậu ta gửi lên nhóm, mọi người ai cũng háo hức muốn xem như thế nào.
“Ê, đúng là cô ta nha, cái hình nghiêng mặt này nè, cô ta chứ ai nữa.”
“Hẳn là không sai đâu, mắt tôi còn dùng tốt lắm.”
“Thằng cha bên cạnh này sao tôi thấy dáng quen quen thế nhỉ, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi.”
Minh Khang cũng nhìn thấy mấy tấm hình đó, đây hẳn là không phải trùng ngày với hôm ở quán bar, vì quần áo không giống nhau. Cũng có thể là trước đó mấy hôm, vì đoạn hội thoại kia anh đã nghe được.
“Cậu xem lại đi, có khi cô ta còn cho cậu mọc sừng trước đấy. Ơ, nhưng mà không đúng lắm, sao cậu biết chuyện này lại bình tĩnh như thế?”
“Chia tay rồi thì tôi quan tâm làm gì? Cậu muốn tôi phản ứng thế nào nữa?”
“Đừng nói là cậu biết trước rồi nha, cậu biết cô ta cắm sừng cậu nên cậu cũng trả đũa đúng không?”
“….” Có thể bớt đoán bừa được không, đã thế lại còn đoán trúng mới chết chứ.
Quang Hải và Nhật Lệ nãy giờ chỉ ngồi nghe, Quang Hải có thể nói là nốt trầm của nhóm, anh ta rất ít khi bàn mấy chuyện tào lao này, còn Nhật Lệ thì bình thường cũng khá sôi nổi, nhưng hôm nay lại đặc biệt im lặng.
“Cậu không trả lời tức là xác nhận rồi đúng không? Đờ mờ, chuyện quái gì thế này, tổng giám đốc tập đoàn S bị cắm sừng. Như tiểu thuyết vậy.”
“Cậu không nói cũng không ai nói cậu câm đâu.”
“Nhưng chuyện này ngoài sức tưởng tượng của tôi, cậu phải để cho tôi sốc một chút chứ, đây chính là mạch cảm xúc bình thường của một người khi có một tin tức nào đó động trời, chứ không phải vô cảm như mấy con hàng này.”
“….”
“Khoan đã, còn một chuyện nữa, cậu nói bây giờ cậu có người khác, là người nào vậy? Hay là chỉ nói bừa thôi?”
“….”