Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 55
“Cậu tìm tôi à?”
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói cả.” Hạnh An định quay người đi vào nhưng lại bị Đình Phong níu lại:
“Chuyện tối qua là do tôi sai, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới cô.”
“Tôi không chấp nhận.”
“Là do tôi hồ đồ, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, đã sỉ nhục cô nơi đông người, tôi không nên làm như vậy. Bây giờ cô nói đi, tôi phải làm như thế nào thì cô mới chấp nhận lời xin lỗi của tôi? Dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi đều chấp nhận.”
“Cậu đi chết đi.”
“Cậu…”
Đình Phong kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ này lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn thế kia, lại còn nhìn rất hướng nội, ấy vậy mà lại có thể vô tình đến mức lạnh lòng.
Nhưng ai bảo anh ta có mắt mà như mù, sĩ diện cao, muốn thể hiện cơ chứ, lại đụng sai người.
Lần này Tùng Lâm hoàn toàn không cho anh ta một cơ hội sửa chữa nào, nếu hợp đồng này không được ký kết, công ty của anh ta có lẽ sẽ biến động thật sự. Vì dự án này mà công ty đã dồn bao nhiêu sức lực, tiền bạc vào đây, vì đã nắm chắc một trăm phần trăm cho nên thậm chí mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Bây giờ lại bảo không ký hợp đồng chỉ vì anh ta láo xược thì ai mà chấp nhận được. Bố anh ta chắc chắn sẽ giết anh ta mất.
Hạnh An thấy cậu ta cứng miệng liền hỏi:
“Không phải cậu nói dù lên núi đao hay xuống biển lửa, cậu đều chấp nhận à?”
“Nhưng mà …Chúng ta dù sao cũng là bạn học, cậu có thể nào đừng lạnh lùng như thế được không?”
Cô bật cười với thái độ rất khinh thường:
“Cậu cũng biết chúng ta là bạn học à? Sao lúc cậu sỉ nhục tôi, cậu không nghĩ vậy đi? Bây giờ biết thân thế của tôi, lại thay đổi thái độ nhanh thế? Nếu tôi không phải là em gái của anh Lâm, mà chỉ là một người có gia thế bình thường, thì cậu được phép sỉ nhục à? Đồng tiền cậu làm ra chưa chắc đã sạch hơn tiền mà người thường làm ra đâu mà ngạo mạn.”
“Cậu nói đúng, là do tôi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Lần này nếu cậu không cứu tôi, thì công ty của chúng tôi sẽ đi đời mất, xin cậu đấy?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho sự tồn vong của công ty nhà cậu, cho nên đừng có đến gặp tôi nữa, những gì hôm nay cậu phải chịu chính là cái giá mà cậu phải trả cho sự khinh thường người khác thôi. Tôi phải vào làm việc, cậu về thong thả.” Cô quay đầu bước vào trong.
“Không được, lần này cậu nhất định phải giúp tôi.” Anh ta kéo Hạnh An lại, nói như thể mà anh ta là cửa trên vậy.
Hạnh An quay đầu nói:
“Đi xin xỏ thì ra dáng xin xỏ một chút đi.”
“Cô….”
“Bỏ tay tôi ra.”
Hai người giật qua giật lại, Đình Phong vô tình dùng một lực khá mạnh khiến Hạnh An bị văng ra, té nhào xuống đất. Cũng không thể trách anh ta được vì Hạnh An có võ, cho nên lực đạo của cô vốn không nhẹ, chỉ là so với đàn ông vẫn còn hơi yếu một chút.
Đúng lúc này, Minh Khang không biết ở đâu lao ra.
“Bốp!”
Anh đánh một cái rất mạnh vào mặt của Đình Phong, sau đó đỡ cô lên.
“Mày…” Đình Phong định chửi nhưng khi nhìn rõ mặt của người đàn ông thì chợt câm nín.
Người đàn ông này cùng với Tùng Lâm là hai người mà anh ta không thể đắc tội nổi đâu.
Một người là tổng giám đốc của Thiên Phát, chuyên về mảng tài chính, bất động sản và trang sức đá quý, còn một người là tổng giám đốc tập đoàn S với hàng loạt nhà máy chế biến thực phẩm và kinh doanh nhà hàng sang trọng trải dài từ bắc chí nam. Còn công ty của nhà anh ta cùng lắm chỉ là một công ty dịch vụ nhỏ, không thể nào so sánh với hai công ty đồ sộ kia được.
“Có sao không?”
“Tôi không sao….Á….”
Miệng vừa nói không sao nhưng khi Minh Khang bóp một cái nhẹ ở mắt cá chân thì cô hét lên.
Rõ ràng là bị người ta xô tới mức muốn trật mắt cá chân rồi mà còn mạnh miệng.
“Để tôi đưa em đến bệnh viện.”
“Tôi không sao.”
“Còn nói không sao được à?” Sau đó không thèm chờ cô phản kháng mà bế bổng cô lên.
Là kiểu công chúa nha.
Vừa đi được vài bước, đã bị Đình Phong ngáng lại, khuôn mặt của anh ta vì ăn một cú đấm mà rỉ máu ở khóe miệng, nhìn khuôn mặt nhăn nhó, chắc cũng đau lắm nhưng mà vẫn cố nhịn để nói:
“Tổng giám đốc Khang, tôi có việc cần nói chuyện với Hạnh An, có thể nào cho tôi chút thời gian không?”
“Nãy giờ còn chưa đủ à? Hay còn muốn người ta gãy chân mới được? Tôi sống đến giờ cũng được hơn ba mươi năm trên đời, mới thấy trường hợp đi xin xỏ bố đời như cậu lần đầu tiên đấy.”
Từ nãy đến giờ anh đến, đã nhìn thấy cảnh xô xô, đẩy đẩy như thế này, không ngờ tên điên này lại ra tay mạnh như thế với phụ nữ.
Xong rồi mở cửa, đặt cô vào trong ghế lái phụ rồi lái xe vụt đi.