Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 50
Hạnh An nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Nhưng ánh mắt của Minh Trí thì vẫn nhìn vào Minh Khang chằm chằm.
“Không ngủ đi còn nhìn gì nữa?”
“Ôi anh tôi, nhìn cái ánh mắt si tình của anh kìa? Thật không ngờ đấy, quen Ngọc Hân ba năm trời cũng không biết đã nhìn chị ta da diết như thế bao giờ chưa?”
“Đó là chuyện của em à?”
“Anh thích cô bé đó thật đấy à?”
“Không hẳn, chỉ thấy thú vị thôi.”
“Thôi đi ông anh của tôi ơi, không thích thì anh đời nào nửa đêm nửa hôm chạy đi mua một đống băng vệ sinh như vậy cho người ta? Giờ Ngọc Hân nhờ anh đi mua, anh có đi không?”
“…..” Chuyện này hình như anh chưa nghĩ tới.
Từ khi nào thằng nhóc này lại phân tích hợp lý thế chứ.
Hạnh An thay đồ xong liền đi ngủ, trước đó cô có liếc qua lều của Minh Khang, cũng may hai anh em nhà kia vào lều ngủ rồi, nếu không thì mất mặt lắm.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa, cũng may lều trại ở đây không thấm mưa, nhưng cảm giác này cũng rất thích thú. Cảm giác lách tách những giọt nước mưa bắn vào lều trại tạo thành những tiếng động vui tai, đây có thể xem như đang hoà quyện với thiên nhiên nhỉ?
Hạnh An nằm trong lều, vừa đau bụng vừa nghe thấy tiếng mưa, có lẽ trời trở lạnh một chút khiến cơ thể cô giảm nhiệt độ, bụng cũng vì thế mà đau hơn. Cô cứ nằm như thế ôm lấy bụng, co ro trong lều cho đến khi cơn mưa ngừng lại, nhường chỗ cho ánh mặt trời lấp lánh ở bên kia chân trời.
Lúc cô ra ngoài, liền nhìn thấy bóng dáng của Minh Khang đang đứng hướng mặt về phía hồ, hai tay vòng trước ngực, đưa tấm lưng rộng lớn về hướng cô. Người này sao lại dậy sớm vậy chứ?
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, Minh Khang quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô vào lúc sáng sớm, vì đến tháng mà tái đi một chút, khuôn mặt đó vốn đã nhỏ nhắn, bây giờ hơi xanh xao, anh hơi thương cảm hỏi:
“Sao thế? Không ngủ được à?”
“Tôi bị đau bụng nên khó ngủ.”
“Có sao không?”
“Không, nằm một đêm cũng đỡ rồi, đây là bệnh thường thấy của phụ nữ lúc đến tháng thôi.”
“Phiền phức nhỉ?”
“Chứ sao nữa, cho nên mới nói, phụ nữ rất yếu đuối, cần phải được che chở và chăm sóc.”
“Em đang dặn tôi sao?”
“Tôi nói tiếng lòng chung của phụ nữ.”
“Ồ?”
Ồ cái đầu nhà anh mà ồ, mới sáng sớm đã ngứa đòn rồi, cô rất ghét cái thái độ hời hợt như thế này nha. Kiểu có chút tiền, rồi làm thái độ hờ hững, ngầu lòi với phụ nữ, rất khó ưa.
Nhưng mà Minh Khang thật sự không biết, anh quen bạn gái, nhưng toàn được bạn gái chăm sóc, cũng ít khi mấy người bạn gái cũ của anh bày ra vẻ mặt dạy đời như cô nhóc này, nên kiến thức về tình trường của anh cũng hơi hạn hẹp thật.
Hạnh An không để ý đến người đàn ông này nữa, cô giang hai tay ra, hít một hơi thật sâu, như muốn hoà mình vào chốn thiên nhiên thanh tịnh như thế này. Còn gì bằng khi sáng sớm mai thức dậy, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lấp ló đằng kia, cùng hương thơm của hoa cỏ, đồng nội thế này. Có lẽ cuộc sống ở thành phố quá vội vã, ồn ào, cho nên con người không có thời gian để lắng nghe cơ thể, và tiếng lòng của mình như vậy. Họ suốt ngày đối mặt với cơm áo gạo tiền, không kịp ngoảnh lại để tận hưởng giá trị thật sự mà thiên nhiên mang lại như vậy.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều thức dậy, chỉ có Minh Trí và Vân Hạ là không thấy đâu.
Hạnh An phải chui vào lều gọi cô ấy:
“Dậy đi, mặt trời lên đến đít rồi kìa?”
“Ôi…. ngủ ở đây sao lại ngon thế chứ.” Mắt cô ấy chưa mở nhưng miệng đã hoạt động rồi.
Cái mùi toả ra thật là tởm!
“Dậy đi đánh răng đi, miệng mày thối hoắc, tao muốn ngạt thở đây rồi này.”
“Gớm, đánh răng rồi thì mày nói gì chả được.”
Nói xong há miệng sát mặt của Hạnh An, thở ra một hơi.
Hạnh An suýt thì xỉu, con hàng này đúng là ngứa đòn mà. Sau đó là những âm thành rất dễ tưởng tượng phát ra từ trong lều, khiến mọi người đang đứng trước hồ đều phải ngoảnh lại nhìn một cái.
Ở bên trong lều, Hạnh An đè con hàng Vân Hạ xuống, tét mông mấy cái, khiến cô ấy hét lên ‘A….á…’
Âm thanh này mà phát ra từ một chiếc lều tình nhân nào đó thì có vẻ hợp lý hơn, nhưng mà ở đây lại là lều của hai người phụ nữ, cùng với đó là tiếng vỗ mông ‘bốp bốp’.
Ăn sáng xong, mọi người đi đến nông trại cách đó vài chục cây số để tham quan, đây cũng được xem là một địa điểm được khá nhiều người đến, nhưng chủ yếu là cây nhà lá vườn chứ không có nhiều yếu tố nhân tạo.
Một cánh đồng lúa đang vàng óng, từng ngọn lúa cúi đầu xuống nặng trĩu, và đã ngả sang màu vàng, có lẽ sắp đến vụ thu hoạch rồi.
Xa xa là đàn bò đang vui vẻ gặm cỏ, và đàn dê đang hết sức phá hoại cây cối, những ngọn chồi mới nhú đều bị chúng phá hết, thật là một đám dê đáng ghét mà.
“Á… đẹp quá!” Vân Hạ vừa chụp hình lia lịa vừa cảm thán.
Một vài đầu bếp khác cũng gật gù đồng ý:
“Đây mới chính là vẻ đẹp vốn có của tạo hoá, chứ mấy cái công trình nghìn tỷ kia làm sao so sánh được.”
“Công nhận, ở đây cảm giác dễ chịu thật sự.”
“Sau này già đi, thật mong muốn có một nông trại như thế này, về làm vườn, ăn rồi bầu bạn với đám gia súc, gia cầm và cây cỏ thế này thì chắc sống thọ lắm đây.”