Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 49
Thế mà bây giờ chính tai anh vừa nghe một người phụ nữ không thích anh, cái miệng lại thích nguyền rủa anh nhờ đi mua băng vệ sinh.
Cái thứ như băng vệ sinh thật sự là một kiến thức mới đối với anh nha!
“Nhưng mà khuya thế này rồi mua cái đó ở đâu được?”
Với cả ở chỗ này không phải là thành phố, không phải chỗ nào cũng có cửa hàng tiện lợi. Đối với những người hiếm khi mua đồ ở những cửa hàng tạp hoá ven đường như Minh Khang thì thật không biết mua ở đâu.
“Mấy cửa hàng tạp hoá đều bán đồ này, anh giúp tôi chút đi?”
“Hay là em lên xe đi, tôi đưa em đi mua, chứ tôi không có chút kiến thức gì về cái này hết.”
“Tôi bị ướt hết quần rồi, ngồi lên xe anh không tiện lắm.”
“Vậy…vào trong ngồi chờ đi, nhưng mà không mua được thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
“Thế thì phải xem duyên số rồi, cảm ơn anh trước.”
Minh Khang cũng không chậm trễ, anh vào lều lấy áo khoác và ví tiền rồi đi.
Đi đường hơn mười phút thì đến một khu dân cư, thấy một cửa hàng tạp hoá đang chuẩn bị đóng cửa, anh nhanh chóng tấp xe vào lề đường rồi chạy vào quán.
“Cô ơi…”
Thấy người phụ nữ trung niên đang chuẩn bị kéo cửa vào, anh liền lớn tiếng gọi.
“Chờ chút, cô ơi…”
“Cậu muốn mua gì à?”
“À… ở đây có….”
“Cậu muốn gì thì nói nhanh lên, nếu không nói thì tôi đóng cửa đi nghỉ ngơi đây.” Cô chủ quán làm việc cả ngày đã khá mệt rồi, cô ấy không muốn kiên nhẫn thêm nữa.
“À … ở đây có … băng vệ sinh không?”
“Trời, tưởng gì, đến bao cao su còn có chứ nói gì băng vệ sinh.”
“….” Cô à, chuyện này không vui thế đâu.
“Lấy cho tôi một gói.”
“Cậu mua loại nào? Mà chắc là ban đêm nhỉ?”
“Có nhiều loại vậy à?” Anh tò mò hỏi.
“Có ban ngày và ban đêm, ngoài ra có loại có cánh và không có cánh, loại rẻ tiền và đắt tiền.”
“Lấy cho tôi loại đắt tiền, cả ban đêm lẫn ban ngày, cả có cánh lẫn không cánh.”
“Mua nhiều thế à? Mà cũng đúng, vợ cậu khuya rồi mà còn hành cậu thế này, tốt nhất là nên mua nhiều một chút, tháng sau đỡ phải nửa đêm chạy đi mua như thế này.”
“…..”
Nghe thấy cô bán hàng nói, anh bật cười, vợ đâu ra chứ, một người phụ nữ mỏ hỗn, không ưa anh, nhưng lại dám mở miệng nhờ anh đi mua mấy cái này vào lúc nửa đêm, cũng may ở đây không ai nhận ra anh, chứ không thì mất mặt chết. Anh nghĩ vậy nhưng không phản bác lại.
Cô bán hàng nhanh chóng lấy ra bốn gói băng vệ sinh, vì nửa đêm nên cô ấy cũng không dùng túi bóng màu đen để che lại, mà dùng luôn túi bóng màu trong suốt. Minh Khang trả tiền rồi nhanh chóng lên xe quay trở về nơi dựng lều.
Bây giờ ở đây yên tĩnh hơn một chút, nhóm người bên kia đã tắt karaoke rồi, mọi người cũng bắt đầu tiến thân vào mộng đẹp.
Minh Khang gọi Hạnh An ra lấy đồ.
Anh không muốn lúc nửa đêm lại bị người khác phát hiện đang đứng ngó ở lều của phụ nữ, như vậy thì biến thái chết.
Nhưng tréo ngoe cái là, lúc anh đưa túi bóng cho Hạnh An thì đúng lúc Minh Trí nhìn thấy.
“Ôi, cái gì thế kia, anh vừa đưa băng vệ sinh cho con nhóc đấy à?”
Ôi trời, hai người trong cuộc giật thót cả người.
Con hàng này không phải ngủ rồi à? Còn hiện hồn ở đó làm gì? Lại còn đúng lúc thế chứ?
“Em bé bé cái miệng đi, để cho người khác còn ngủ.”
“Nhưng mà sao nửa đêm nửa hôm, hai người còn ở đây trao đổi băng vệ sinh? Gian gian díu díu mập mờ à?” Lần này anh ta nói với giọng nhỏ nhẹ hơn, đủ để ba người nghe, trong cái giọng ngái ngủ đó còn có một chút ngứa đòn nữa.
“Anh không nói thì cũng chẳng ai nói anh câm đâu.” Hạnh An nói.
“Ồ, chuyện này đúng là hấp dẫn nha, tôi vậy mà bị hai người qua mặt, yêu đương mà không hề ai hay biết, hai người được lắm.”
“Em có ngậm miệng lại không thì bảo?” Minh Khang lườm anh ta một cái rồi nhỏ giọng quát.
“ÔI, cho quan thắp nến mà không cho dân đốt đèn à?”
“….”
Minh Khang không muốn quan tâm đến thằng em nhiều chuyện này nữa, anh nói với cô:
“Vào thay đồ đi.”
Nhưng khi Hạnh An nhìn đến cái túi bóng thì lập tức muốn xỉu, anh mua về để mở cửa hàng bán băng vệ sinh đấy à?
Cả người cô gộp lại chắc cũng không đủ máu để có thể dùng hết từng này băng vệ sinh đâu. Cô hỏi:
“Anh mua gì mà nhiều vậy?”
“Không biết em dùng loại nào, nên mua đại thôi. Em muốn dùng loại nào thì dùng, chứ mua không đúng ý lại bắt tôi đi mua lần nữa thì phiền phức lắm.”
“….”
Cô có khó tính vậy đâu?
Mà dù cô có khó tính thì cũng chưa điên đến mức đó, bây giờ là lúc nào rồi mà còn kén cá chọn canh nữa chứ? Anh chịu đi mua cũng coi như là may mắn lắm rồi, chứ ngồi đó mà đòi hỏi.
Cô có nhiều thứ không biết, nhưng mà biết điều thì cô biết mà!
“Cảm ơn anh.”
Lần này thật sự phải đội ơn người đàn ông này, nếu không thì sáng mai nơi này sẽ biến thành chiến trường đổ máu mất, đến lúc đó thì còn chút mặt mũi nào nữa đâu.